Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Nam Nữ Thụ Thụ...
2024-11-14 09:04:46
Hạ Văn Phi đỏ mặt cầu xin, ánh mắt đầy mong đợi chờ đợi câu trả lời của anh.
Yến Ương nghe cuộc trò chuyện của hai người, cô không ngờ lại có chuyện này, cô nhớ trong tiểu thuyết Hạ Văn Phi tự mình leo lên đỉnh núi, căn bản không có ai giúp đỡ.
Cô vốn còn khâm phục thể chất của nữ chính tốt, không ngờ lần này cũng cần người giúp đỡ.
Nhưng trong lòng cô cũng có chút ích kỷ, nếu Bùi Canh Lễ giúp cô ta, vậy thì cô phải tự mình leo lên đỉnh. Nói thật lòng, cô đã có chút ỷ lại rồi, có Bùi Canh Lễ ở phía sau đẩy quả thực thoải mái nhẹ nhõm vô cùng.
Trong quá trình này, cô đã từng có ảo giác bản thân có thể leo lên rất nhiều đỉnh núi, điều kiện tiên quyết là phải có Bùi Canh Lễ hỗ trợ.
Đối mặt với yêu cầu như vậy, Bùi Canh Lễ không chút do dự lắc đầu từ chối, "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Nghe câu trả lời này, Hạ Văn Phi rất ngạc nhiên, "Nhưng trước đây anh vẫn thường giúp em mà, anh quên rồi sao, ở sau núi ấy!"
"Chuyện đó cũng phải mười năm rồi." Bùi Canh Lễ cau mày nói, "Đã lâu như vậy, lúc đó anh còn chưa thành niên, giúp đỡ bạn bè đồng hành là điều nên làm, bây giờ thì không được."
Hạ Văn Phi không ngờ Bùi Canh Lễ lại lấy lý do này để từ chối, Bùi Tích bên cạnh cũng rất bất ngờ.
Trong những thời khắc cấp bách như thế này, giới tính thường bị lu mờ, Bùi Canh Lễ rất ít khi để ý đến những chuyện này.
Nhưng nghĩ lại cũng hiểu, dù sao nửa năm trước Bùi Canh Lễ còn độc thân, chỉ là bọn họ không ngờ sau khi kết hôn Bùi Canh Lễ lại phân chia ranh giới rõ ràng như vậy.
Không khí rơi vào tình trạng ngượng ngùng hồi lâu, Bùi Canh Lễ thì rất tự nhiên nắm tay Yến Ương tiếp tục đi về phía trước, chỉ còn lại Bùi Tích ở phía sau không ngừng an ủi Hạ Văn Phi.
Nhìn thấy cảnh này, Yến Ương cảm thấy có gì đó không đúng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đột nhiên cô nhớ ra, theo mạch truyện thì đáng lẽ cô phải không vui mới đúng, hành động của Hạ Văn Phi có chút giống như đang tranh sủng, mặc dù cách thức tranh sủng này có khác biệt so với trong tiểu thuyết, nhưng hành động này quả thực rất phù hợp.
Thôi được, Yến Ương thừa nhận bản thân mình không hiểu mấy chuyện này.
Cô thấy có cái gì đáng để ghen tuông đâu chứ, chỉ là giúp đỡ một chút thôi mà, nguyên thân không cần phải làm quá lên như vậy.
Xem ra tiểu thuyết vì muốn đẩy nhanh mạch truyện nên đến cả logic cơ bản cũng không có.
Mãi đến khi Yến Ương nhận ra mình đã đứng trên đỉnh núi, cô mới gạt bỏ những suy nghĩ miên man kia ra khỏi đầu.
Không còn cách nào khác, cảnh đẹp trên đỉnh núi thực sự quá đẹp, cô phải thu hết tất cả vào trong tầm mắt.
Núi xanh thung lũng như ngọc bích, mây mù bao phủ, trước mặt là những dãy núi trùng điệp hùng vĩ, toàn bộ khung cảnh giống như một bức tranh sơn thủy hữu tình, trong nháy mắt mọi mệt mỏi của mọi người đều tan biến hết.
Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, có đi thêm bao nhiêu con đường dốc cũng xứng đáng.
"Anh cả, chị dâu, chúng ta chụp chung một tấm ảnh nào!" Lúc này các sinh viên tốt nghiệp đang gọi Yến Ương và Bùi Canh Lễ.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, mọi người đều vô cùng phấn khích chụp ảnh lưu niệm khắp nơi.
"Thế nào? Không lừa em chứ, nhìn thấy khung cảnh này hẳn là rất đáng giá." Bùi Canh Lễ đột nhiên hỏi.
"Ừm." Yến Ương mỉm cười đáp lại.
Nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng Bùi Canh Lễ giống như được ăn mật ong, đầu óc choáng váng, sau khi hoàn hồn lại anh vội vàng dặn dò:
"Vì vậy hãy coi đây là động lực, sau này em nên tham gia hoạt động leo núi nhiều hơn, thể chất của em quá kém."
Yến Ương nghe cuộc trò chuyện của hai người, cô không ngờ lại có chuyện này, cô nhớ trong tiểu thuyết Hạ Văn Phi tự mình leo lên đỉnh núi, căn bản không có ai giúp đỡ.
Cô vốn còn khâm phục thể chất của nữ chính tốt, không ngờ lần này cũng cần người giúp đỡ.
Nhưng trong lòng cô cũng có chút ích kỷ, nếu Bùi Canh Lễ giúp cô ta, vậy thì cô phải tự mình leo lên đỉnh. Nói thật lòng, cô đã có chút ỷ lại rồi, có Bùi Canh Lễ ở phía sau đẩy quả thực thoải mái nhẹ nhõm vô cùng.
Trong quá trình này, cô đã từng có ảo giác bản thân có thể leo lên rất nhiều đỉnh núi, điều kiện tiên quyết là phải có Bùi Canh Lễ hỗ trợ.
Đối mặt với yêu cầu như vậy, Bùi Canh Lễ không chút do dự lắc đầu từ chối, "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Nghe câu trả lời này, Hạ Văn Phi rất ngạc nhiên, "Nhưng trước đây anh vẫn thường giúp em mà, anh quên rồi sao, ở sau núi ấy!"
"Chuyện đó cũng phải mười năm rồi." Bùi Canh Lễ cau mày nói, "Đã lâu như vậy, lúc đó anh còn chưa thành niên, giúp đỡ bạn bè đồng hành là điều nên làm, bây giờ thì không được."
Hạ Văn Phi không ngờ Bùi Canh Lễ lại lấy lý do này để từ chối, Bùi Tích bên cạnh cũng rất bất ngờ.
Trong những thời khắc cấp bách như thế này, giới tính thường bị lu mờ, Bùi Canh Lễ rất ít khi để ý đến những chuyện này.
Nhưng nghĩ lại cũng hiểu, dù sao nửa năm trước Bùi Canh Lễ còn độc thân, chỉ là bọn họ không ngờ sau khi kết hôn Bùi Canh Lễ lại phân chia ranh giới rõ ràng như vậy.
Không khí rơi vào tình trạng ngượng ngùng hồi lâu, Bùi Canh Lễ thì rất tự nhiên nắm tay Yến Ương tiếp tục đi về phía trước, chỉ còn lại Bùi Tích ở phía sau không ngừng an ủi Hạ Văn Phi.
Nhìn thấy cảnh này, Yến Ương cảm thấy có gì đó không đúng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đột nhiên cô nhớ ra, theo mạch truyện thì đáng lẽ cô phải không vui mới đúng, hành động của Hạ Văn Phi có chút giống như đang tranh sủng, mặc dù cách thức tranh sủng này có khác biệt so với trong tiểu thuyết, nhưng hành động này quả thực rất phù hợp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi được, Yến Ương thừa nhận bản thân mình không hiểu mấy chuyện này.
Cô thấy có cái gì đáng để ghen tuông đâu chứ, chỉ là giúp đỡ một chút thôi mà, nguyên thân không cần phải làm quá lên như vậy.
Xem ra tiểu thuyết vì muốn đẩy nhanh mạch truyện nên đến cả logic cơ bản cũng không có.
Mãi đến khi Yến Ương nhận ra mình đã đứng trên đỉnh núi, cô mới gạt bỏ những suy nghĩ miên man kia ra khỏi đầu.
Không còn cách nào khác, cảnh đẹp trên đỉnh núi thực sự quá đẹp, cô phải thu hết tất cả vào trong tầm mắt.
Núi xanh thung lũng như ngọc bích, mây mù bao phủ, trước mặt là những dãy núi trùng điệp hùng vĩ, toàn bộ khung cảnh giống như một bức tranh sơn thủy hữu tình, trong nháy mắt mọi mệt mỏi của mọi người đều tan biến hết.
Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, có đi thêm bao nhiêu con đường dốc cũng xứng đáng.
"Anh cả, chị dâu, chúng ta chụp chung một tấm ảnh nào!" Lúc này các sinh viên tốt nghiệp đang gọi Yến Ương và Bùi Canh Lễ.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, mọi người đều vô cùng phấn khích chụp ảnh lưu niệm khắp nơi.
"Thế nào? Không lừa em chứ, nhìn thấy khung cảnh này hẳn là rất đáng giá." Bùi Canh Lễ đột nhiên hỏi.
"Ừm." Yến Ương mỉm cười đáp lại.
Nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng Bùi Canh Lễ giống như được ăn mật ong, đầu óc choáng váng, sau khi hoàn hồn lại anh vội vàng dặn dò:
"Vì vậy hãy coi đây là động lực, sau này em nên tham gia hoạt động leo núi nhiều hơn, thể chất của em quá kém."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro