Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Pháp Luật Sẽ Xử...
2024-11-14 09:04:46
Phố Dương Huy?
Cô nhớ ra rồi, biết vậy cô đã không đi giúp anh lần đó, sao lại để lại ấn tượng tốt làm gì!
Lúc đó bao nhiêu người cùng ra hỗ trợ, cô cũng ở cách xa anh để giải tán đám đông, sao anh có thể chú ý đến cô được chứ?
Yến Ương suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một kế, "Vậy thì còn một chuyện nữa chắc chắn anh sẽ không thể chấp nhận được, thật ra em vẫn luôn có người trong lòng, lúc trước đồng ý kết hôn với anh là có mục đích, chính là vì muốn có hộ khẩu thành phố, em vẫn luôn lợi dụng anh, em thật sự... rất độc ác."
Yến Ương nói xong, Bùi Canh Lễ trầm mặc hồi lâu.
Yến Ương thấy phản ứng của anh, tưởng đâu lời khuyên của mình đã có tác dụng nên định tiếp tục nói thêm, nào ngờ Bùi Canh Lễ đứng phắt dậy:
"Bất kể em có người trong lòng hay không, đã kết hôn rồi thì hãy dẹp suy nghĩ đó đi, anh cảnh cáo em trước, nếu em dám giở trò mèo mỡ với người khác, pháp luật sẽ xử lý em."
Anh cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế, rời khỏi bàn ăn, "Ăn xong cũng muộn rồi, làm việc chính trước đã, chúng ta đi thắp hương cúng anh trai em."
Yến Ương bị lời nói của anh dọa sợ.
Được rồi, cô chỉ muốn thăm dò, nhỡ đâu Bùi Canh Lễ để ý đến mấy chuyện này thì nhất định sẽ đề nghị ly hôn, nào ngờ phản ứng đầu tiên của anh lại là chẳng hề bận tâm, mà trực tiếp dùng pháp luật để trấn áp.
Kỳ thực cô còn rất nhiều cách, nhưng với tình hình hiện tại, cô không dám tiếp tục ngụy biện nữa, cô không muốn đi tù, chỉ có thể đợi sau này tìm cơ hội khác để nói chuyện.
Đúng vậy, cô và anh mới kết hôn nửa năm, sau này nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều yếu tố bất định, như tính cách không hợp này, hai bên không có tình cảm với nhau này, hoặc cãi vã liên tục cũng đều là nguyên nhân dẫn đến ly hôn.
Đợi đến lúc đó, Bùi Canh Lễ nhất định sẽ nhận ra cuộc hôn nhân này sai lầm đến mức nào, cô có thể đợi.
Lúc này là bảy giờ tối, tay Yến Ương xách đồ cúng đã chuẩn bị sẵn, đi theo Bùi Canh Lễ ra khỏi căn nhà đất.
Thời buổi này không có đèn đường, nhà nhà đều thắp đèn dầu để sinh hoạt.
Xung quanh tối om, Yến Ương chỉ có thể bám sát bước chân của Bùi Canh Lễ, nhưng con đường đất này gập ghềnh đá sỏi, cô suýt nữa thì bị ngã.
"Nắm lấy tay anh." Bùi Canh Lễ thấp giọng nói, "Muộn thế này mà ngã thì không có chỗ nào chữa trị đâu."
"Vâng." Yến Ương cũng không ngại ngùng, trực tiếp nắm lấy cánh tay trái của anh.
Bùi Canh Lễ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, nhìn bề ngoài có vẻ gầy yếu, không ngờ cánh tay lại rắn chắc toàn là cơ bắp.
Yến Ương cảm nhận được mình gần như bị anh kéo đi, điều này khiến cô đỡ tốn sức hơn rất nhiều.
Khoảng mười phút sau, Bùi Canh Lễ đưa cô đến trước một từ đường nhỏ.
Từ đường này trông chẳng ăn nhập gì với những căn nhà đất xung quanh, thoạt nhìn là mới xây dựng, Bùi Canh Lễ lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa từ đường, sau đó đưa tay mò mẫm trên bức tường bên trong.
Tầm nhìn nhanh chóng trở nên sáng sủa, từ đường này được lắp đặt bóng đèn điện.
Bùi Canh Lễ quen thuộc nơi này như vậy, rõ ràng từ đường này là do anh xây, anh thật sự rất để tâm đến tang lễ của anh trai nguyên thân.
Yến Ương nhìn về phía bài vị được treo ở chính giữa từ đường, trên đó là mấy chữ "Bài vị của Liệt sĩ Yến Phong" được khắc bằng phông chữ Tống giản thể.
Vừa vào nhà, Bùi Canh Lễ liền bận rộn bày biện lễ vật, hương khói và đốt nến. Yến Ương không hiểu mấy chuyện này, bèn đứng ở hàng sau lặng lẽ quan sát.
Cô nhớ ra rồi, biết vậy cô đã không đi giúp anh lần đó, sao lại để lại ấn tượng tốt làm gì!
Lúc đó bao nhiêu người cùng ra hỗ trợ, cô cũng ở cách xa anh để giải tán đám đông, sao anh có thể chú ý đến cô được chứ?
Yến Ương suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một kế, "Vậy thì còn một chuyện nữa chắc chắn anh sẽ không thể chấp nhận được, thật ra em vẫn luôn có người trong lòng, lúc trước đồng ý kết hôn với anh là có mục đích, chính là vì muốn có hộ khẩu thành phố, em vẫn luôn lợi dụng anh, em thật sự... rất độc ác."
Yến Ương nói xong, Bùi Canh Lễ trầm mặc hồi lâu.
Yến Ương thấy phản ứng của anh, tưởng đâu lời khuyên của mình đã có tác dụng nên định tiếp tục nói thêm, nào ngờ Bùi Canh Lễ đứng phắt dậy:
"Bất kể em có người trong lòng hay không, đã kết hôn rồi thì hãy dẹp suy nghĩ đó đi, anh cảnh cáo em trước, nếu em dám giở trò mèo mỡ với người khác, pháp luật sẽ xử lý em."
Anh cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế, rời khỏi bàn ăn, "Ăn xong cũng muộn rồi, làm việc chính trước đã, chúng ta đi thắp hương cúng anh trai em."
Yến Ương bị lời nói của anh dọa sợ.
Được rồi, cô chỉ muốn thăm dò, nhỡ đâu Bùi Canh Lễ để ý đến mấy chuyện này thì nhất định sẽ đề nghị ly hôn, nào ngờ phản ứng đầu tiên của anh lại là chẳng hề bận tâm, mà trực tiếp dùng pháp luật để trấn áp.
Kỳ thực cô còn rất nhiều cách, nhưng với tình hình hiện tại, cô không dám tiếp tục ngụy biện nữa, cô không muốn đi tù, chỉ có thể đợi sau này tìm cơ hội khác để nói chuyện.
Đúng vậy, cô và anh mới kết hôn nửa năm, sau này nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều yếu tố bất định, như tính cách không hợp này, hai bên không có tình cảm với nhau này, hoặc cãi vã liên tục cũng đều là nguyên nhân dẫn đến ly hôn.
Đợi đến lúc đó, Bùi Canh Lễ nhất định sẽ nhận ra cuộc hôn nhân này sai lầm đến mức nào, cô có thể đợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này là bảy giờ tối, tay Yến Ương xách đồ cúng đã chuẩn bị sẵn, đi theo Bùi Canh Lễ ra khỏi căn nhà đất.
Thời buổi này không có đèn đường, nhà nhà đều thắp đèn dầu để sinh hoạt.
Xung quanh tối om, Yến Ương chỉ có thể bám sát bước chân của Bùi Canh Lễ, nhưng con đường đất này gập ghềnh đá sỏi, cô suýt nữa thì bị ngã.
"Nắm lấy tay anh." Bùi Canh Lễ thấp giọng nói, "Muộn thế này mà ngã thì không có chỗ nào chữa trị đâu."
"Vâng." Yến Ương cũng không ngại ngùng, trực tiếp nắm lấy cánh tay trái của anh.
Bùi Canh Lễ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, nhìn bề ngoài có vẻ gầy yếu, không ngờ cánh tay lại rắn chắc toàn là cơ bắp.
Yến Ương cảm nhận được mình gần như bị anh kéo đi, điều này khiến cô đỡ tốn sức hơn rất nhiều.
Khoảng mười phút sau, Bùi Canh Lễ đưa cô đến trước một từ đường nhỏ.
Từ đường này trông chẳng ăn nhập gì với những căn nhà đất xung quanh, thoạt nhìn là mới xây dựng, Bùi Canh Lễ lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa từ đường, sau đó đưa tay mò mẫm trên bức tường bên trong.
Tầm nhìn nhanh chóng trở nên sáng sủa, từ đường này được lắp đặt bóng đèn điện.
Bùi Canh Lễ quen thuộc nơi này như vậy, rõ ràng từ đường này là do anh xây, anh thật sự rất để tâm đến tang lễ của anh trai nguyên thân.
Yến Ương nhìn về phía bài vị được treo ở chính giữa từ đường, trên đó là mấy chữ "Bài vị của Liệt sĩ Yến Phong" được khắc bằng phông chữ Tống giản thể.
Vừa vào nhà, Bùi Canh Lễ liền bận rộn bày biện lễ vật, hương khói và đốt nến. Yến Ương không hiểu mấy chuyện này, bèn đứng ở hàng sau lặng lẽ quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro