Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Yêu Đương Tự Do
2024-11-14 09:04:46
Cho đến khi mọi người tập trung tại ga xe lửa, Yến Ương mới biết quy mô của chuyến leo núi này lớn đến nhường nào.
Bạn học cấp ba chơi rất thân với Bùi Thiến đều đến, số lượng lên tới mười người, chuyến đi này lên tới mười lăm người.
Người cuối cùng là Hạ Văn Phi, chỉ là cô ta đến muộn.
Cô ta mặc một chiếc váy chấm bi đội mũ cói, kiểu dáng của Pháp, phong cách này rất nổi bật vào những năm 1980.
Đặc biệt là khi ánh nắng chiếu vào người cô ta, giống như cảnh tượng Yến Ương gặp cô ta lần đầu tiên, nữ chính luôn xuất hiện rực rỡ như vậy.
"Xin lỗi, sáng nay dậy muộn, nhưng chắc là chưa trễ đâu nhỉ?"
Hạ Văn Phi giải thích, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Bùi Canh Lễ, bởi vì cô ta biết Bùi Canh Lễ ghét nhất là việc đến muộn.
"Không muộn đâu chị Hạ, vừa kịp lúc!" Bùi Thiến vui vẻ khoác tay cô ta, nhìn kỹ quần áo của cô ta, "Chị hôm nay thật xinh đẹp!"
"Cảm ơn Thiến Thiến đã khen ngợi." Hạ Văn Phi đỏ mặt đáp.
Cứ như vậy, đoàn đội mười lăm người đã khởi hành đúng giờ, mọi người cùng nhau soát vé và lên tàu.
Trên đường đi, các bạn học của Bùi Thiến nói chuyện rôm rả không ngớt, tuổi này của bọn họ chính là lúc tuổi trẻ khí phách hăng hái, cả hành trình Yến Ương cảm thấy mình như được trở lại thời học sinh.
Chuyến đi này do Bùi Thiến tổ chức, việc giới thiệu mọi người tự nhiên cũng do cô ta đảm nhiệm, cô ta lần lượt giới thiệu mười người bạn học của mình, sau đó giới thiệu người nhà và Hạ Văn Phi.
Những học sinh cấp ba này từng người một đều rất hưởng ứng, mỗi lần giới thiệu một người đều vỗ tay một lần, điều này khiến bầu không khí lại vui vẻ lên một bậc.
Vì vậy sau khi giới thiệu xong Yến Ương và Bùi Canh Lễ, tâm hồn nhiều chuyện của đám đông liền bộc phát.
"Oa, anh cả và chị dâu quen nhau như thế nào vậy, thật tò mò!"
"Chị dâu xinh đẹp như vậy, anh cả lại đẹp trai phong độ, trai tài gái sắc thật đẹp đôi, tình yêu của hai người nhất định rất lãng mạn."
Đám thanh niên này bắt đầu la ó, lứa tuổi này của bọn họ chính là lúc mới biết yêu, đối với những điều này có tò mò cũng rất bình thường.
Những người này hào hứng, có người thì biểu cảm lại không được tự nhiên cho lắm, ví dụ như Bùi Thiến, Bùi Tích và Hạ Văn Phi.
Bùi Thiến là người đầu tiên ngăn cản: "Đừng hỏi những thứ linh tinh này nữa, bọn họ không như các cậu tưởng tượng đâu... Dù sao thì bọn họ cũng không quen lâu đã kết hôn rồi."
"Vậy chẳng phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?"
"Oa, càng thêm tò mò rồi!"
"Anh cả, chị dâu, xin hãy thỏa mãn sự tò mò của chúng em đi."
Bùi Thiến cứng họng, Yến Ương cũng cực kỳ ngại ngùng.
Chuyện này cô nhất định không thể trả lời, lúc trước nguyên thân mặt dày mày dạn cầu hôn Bùi Canh Lễ, chuyện này chắc Bùi gia không ai biết, bọn họ cũng như đám thanh niên này, phỏng đoán cho rằng hai người là nhất kiến chung tình, nhưng trên thực tế có rất nhiều điều khó nói.
Đúng lúc Yến Ương cho rằng bầu không khí sẽ rơi vào tình trạng cực kỳ ngại ngùng, Bùi Canh Lễ lại bất ngờ lên tiếng.
Anh bình tĩnh đáp: "Yêu tự do, đến với nhau một cách tự nhiên, những điều này không tiện nói với người ngoài, mong mọi người hiểu cho."
Yến Ương biết Bùi Canh Lễ đang giải vây cho mình nên cũng khéo léo gật đầu.
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
Các bạn học đều nở nụ cười thần bí, trong đầu lại đang tưởng tượng vô hạn, bọn họ cảm thấy Yến Ương và Bùi Canh Lễ nhất định là ngại ngùng không dám nói, kiểu tình yêu giấu giếm này lại càng thú vị hơn.
Bạn học cấp ba chơi rất thân với Bùi Thiến đều đến, số lượng lên tới mười người, chuyến đi này lên tới mười lăm người.
Người cuối cùng là Hạ Văn Phi, chỉ là cô ta đến muộn.
Cô ta mặc một chiếc váy chấm bi đội mũ cói, kiểu dáng của Pháp, phong cách này rất nổi bật vào những năm 1980.
Đặc biệt là khi ánh nắng chiếu vào người cô ta, giống như cảnh tượng Yến Ương gặp cô ta lần đầu tiên, nữ chính luôn xuất hiện rực rỡ như vậy.
"Xin lỗi, sáng nay dậy muộn, nhưng chắc là chưa trễ đâu nhỉ?"
Hạ Văn Phi giải thích, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Bùi Canh Lễ, bởi vì cô ta biết Bùi Canh Lễ ghét nhất là việc đến muộn.
"Không muộn đâu chị Hạ, vừa kịp lúc!" Bùi Thiến vui vẻ khoác tay cô ta, nhìn kỹ quần áo của cô ta, "Chị hôm nay thật xinh đẹp!"
"Cảm ơn Thiến Thiến đã khen ngợi." Hạ Văn Phi đỏ mặt đáp.
Cứ như vậy, đoàn đội mười lăm người đã khởi hành đúng giờ, mọi người cùng nhau soát vé và lên tàu.
Trên đường đi, các bạn học của Bùi Thiến nói chuyện rôm rả không ngớt, tuổi này của bọn họ chính là lúc tuổi trẻ khí phách hăng hái, cả hành trình Yến Ương cảm thấy mình như được trở lại thời học sinh.
Chuyến đi này do Bùi Thiến tổ chức, việc giới thiệu mọi người tự nhiên cũng do cô ta đảm nhiệm, cô ta lần lượt giới thiệu mười người bạn học của mình, sau đó giới thiệu người nhà và Hạ Văn Phi.
Những học sinh cấp ba này từng người một đều rất hưởng ứng, mỗi lần giới thiệu một người đều vỗ tay một lần, điều này khiến bầu không khí lại vui vẻ lên một bậc.
Vì vậy sau khi giới thiệu xong Yến Ương và Bùi Canh Lễ, tâm hồn nhiều chuyện của đám đông liền bộc phát.
"Oa, anh cả và chị dâu quen nhau như thế nào vậy, thật tò mò!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị dâu xinh đẹp như vậy, anh cả lại đẹp trai phong độ, trai tài gái sắc thật đẹp đôi, tình yêu của hai người nhất định rất lãng mạn."
Đám thanh niên này bắt đầu la ó, lứa tuổi này của bọn họ chính là lúc mới biết yêu, đối với những điều này có tò mò cũng rất bình thường.
Những người này hào hứng, có người thì biểu cảm lại không được tự nhiên cho lắm, ví dụ như Bùi Thiến, Bùi Tích và Hạ Văn Phi.
Bùi Thiến là người đầu tiên ngăn cản: "Đừng hỏi những thứ linh tinh này nữa, bọn họ không như các cậu tưởng tượng đâu... Dù sao thì bọn họ cũng không quen lâu đã kết hôn rồi."
"Vậy chẳng phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?"
"Oa, càng thêm tò mò rồi!"
"Anh cả, chị dâu, xin hãy thỏa mãn sự tò mò của chúng em đi."
Bùi Thiến cứng họng, Yến Ương cũng cực kỳ ngại ngùng.
Chuyện này cô nhất định không thể trả lời, lúc trước nguyên thân mặt dày mày dạn cầu hôn Bùi Canh Lễ, chuyện này chắc Bùi gia không ai biết, bọn họ cũng như đám thanh niên này, phỏng đoán cho rằng hai người là nhất kiến chung tình, nhưng trên thực tế có rất nhiều điều khó nói.
Đúng lúc Yến Ương cho rằng bầu không khí sẽ rơi vào tình trạng cực kỳ ngại ngùng, Bùi Canh Lễ lại bất ngờ lên tiếng.
Anh bình tĩnh đáp: "Yêu tự do, đến với nhau một cách tự nhiên, những điều này không tiện nói với người ngoài, mong mọi người hiểu cho."
Yến Ương biết Bùi Canh Lễ đang giải vây cho mình nên cũng khéo léo gật đầu.
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
Các bạn học đều nở nụ cười thần bí, trong đầu lại đang tưởng tượng vô hạn, bọn họ cảm thấy Yến Ương và Bùi Canh Lễ nhất định là ngại ngùng không dám nói, kiểu tình yêu giấu giếm này lại càng thú vị hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro