Quân Hôn Ba Năm Không Gặp, Lúc Ly Hôn Đỏ Cả Mắt
Lâm Sơ Hòa: Có...
2024-09-20 19:09:35
"Tao không rảnh hơi dây dưa với chúng mày! Mở cửa xe ra, để tao xuống trước, nếu không tao giết chết con gái của Đỗ Nguyên Chính ngay bây giờ!"
Cô bé bị tên buôn ma túy Trình Duệ bắt cóc - bé Điềm Điềm, nước mắt làm mờ gương mặt nhỏ nhắn.
Vẻ mặt cô bé đã bắt đầu hoảng hốt, máu chảy ra từ đầu và cổ nhuộm đỏ chiếc váy nhỏ.
Điềm Điềm nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ nằm bất động trên ghế bên cạnh một cách khó hiểu.
Con bé không hiểu vì sao trước đó không lâu người phụ nữ này còn dỗ dành mình, gọi mình là bảo bối, bây giờ lại "ngủ" say như vậy.
"Mẹ... Điềm Điềm đau quá..."
Điềm Điềm đưa tay muốn nắm lấy mẹ, nhưng lại bị người đàn ông thô bạo kéo về.
"Mẹ kiếp, muốn chết có phải không? Gấp cái gì, lát nữa sẽ cho mày xuống đó tìm mẹ mày!"
Sắc mặt Lâm Sơ Hòa trầm xuống, sau khi Lục Diễn Xuyên phân phó cho Lăng Đông xong, cô chỉ hỏi một câu:
"Bất đắc dĩ thì có thể giết tên buôn ma túy này không? Tôi sợ không bảo vệ được đứa bé."
Cô biết những kẻ liên quan này nhất định còn có nhiều thông tin khác, tốt nhất là bắt sống.
Nhưng tình hình trước mắt, muốn bắt sống là không thực tế.
Cái gì?
Lục Diễn Xuyên và Lăng Đông đều biến sắc.
Vừa rồi Lăng Đông còn lo lắng cô gái nhỏ như Lâm Sơ Hòa sẽ sợ hãi mà lâm trận bỏ chạy.
Vậy mà...
Cô ấy... Cô ấy đang nói cái gì vậy?
Lục Diễn Xuyên cụp mắt nhìn vào mắt Lâm Sơ Hòa, anh nhìn thấy sự kiên định, dứt khoát trong đó.
"Có thể."
Người đàn ông hạ giọng.
"Nhưng phải đảm bảo an toàn cho bản thân, đừng liều lĩnh, tôi và Lăng Đông sẽ hỗ trợ cô, trong toa xe này có thể còn có đồng bọn của chúng."
Lăng Đông:...
Anh ta không ngờ rằng hai kế hoạch ban đầu của bọn họ đều đổ sông đổ bể, người thực hiện nhiệm vụ đột kích lại là cô gái này?
Lâm Sơ Hòa gật đầu: "Được, tôi sẽ cẩn thận."
Có lời này của anh, cô yên tâm.
Cô đưa tay sờ vào trong túi vải, chiếc chai rỗng vừa nãy giờ đã đầy nước linh tuyền.
Lúc này, đối diện.
“Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi đã đồng ý với anh rồi, anh hãy bỏ qua cho người vô tội trên xe."
Sắc mặt Đỗ Nguyên Chính trắng bệch.
Trong lúc ông và vợ ngàn cân treo sợi tóc đồng thời nhào vào người con gái, một chết một bị thương.
Tay trái của ông đã không nhúc nhích được.
Trình Nhuệ nở nụ cười: "Phó cục trưởng Đỗ, ông giả vờ cái gì? Lấy tư liệu ông cất giấu ra, bằng không tôi giết con gái của ông trước, sau đó cho nổ chết tất cả các người!"
Đỗ Nguyên Chính suýt chút nữa đứng không vững, đỏ mắt nhìn về phía con gái nhỏ bất lực.
Tư liệu mà ông cất trong lòng là phải tự tay đưa đến, nhưng vợ và con gái ông vô tội biết bao.
Đúng lúc này, Lâm Sơ Hòa đẩy cửa ngăn cách đi vào.
Cô giơ hai tay lên: "Tôi là bác sĩ, có thể để tôi chữa trị cho bé gái này trước một chút không?"
"Tình huống của con bé rất tệ, nếu không cầm máu băng bó sẽ chết, vừa không tiện cho anh bắt giữ con tin, cũng bất lợi cho anh đạt được thứ anh muốn."
Trình Nhuệ vừa thấy Lâm Sơ Hòa không kiêng dè chút nào mà đi tới, mũi đao nhắm ngay cô: "Cô đang nói cái quái gì vậy? Ở đâu ra con đàn bà này? Mẹ kiếp, dừng lại, đứng im!"
Lâm Sơ Hòa bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn cứu đứa bé này, nếu như con bé chết rồi, anh đoán xem anh có thể đạt được thứ anh muốn hay không?"
Trình Nhuệ liếc mắt nhìn Đỗ Nguyên Chính mắt đỏ bừng.
Vừa rồi sơ suất đâm chết vợ ông ta, cảm xúc của người đàn ông này đã có chút sụp đổ.
Nếu như lại giết chết con gái ông ta…
"Ném hết túi của cô xuống đất, không được mang theo bất cứ thứ gì."
Lâm Sơ Hòa mở túi xách ra, lấy mấy bình nhựa và túi kim châm ở bên trong ra ngay trước mặt Trình Nhuệ.
"Tôi không có thứ khác, những thứ này đều là cần thiết."
Lâm Sơ Hòa mở chai nước ra uống một ngụm cho Trình Nhuệ xem.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Đỗ Nguyên Chính, cô giả vờ lảo đảo một cái, nước linh tuyền hắt lên tay trái không ngừng rướm máu của ông.
Đỗ Nguyên Chính "hít" một tiếng, cho rằng cô gái nhỏ này là sợ hãi, dù sao đối mặt là tên bắt cóc hung ác như thế.
Thế nhưng Lâm Sơ Hòa giả vờ run tay, đáy mắt lại đặc biệt bình tĩnh.
Những điều này trong mắt Trình Nhuệ chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối làm càn mà thôi.
Lâm Sơ Hòa vừa tới gần Trình Nhuệ, liền bị hắn thô bạo bóp cổ kéo qua.
Xung quanh lập tức vang lên một trận hít khí.
Ánh mắt Lục Diễn Xuyên trầm xuống, nhìn Lăng Đông một cái.
Họ nhân lúc Lâm Sơ Hòa thu hút sự chú ý của Trình Nhuệ, biến mất khỏi xe.
Rất nhanh, người bị tên côn đồ bắt cóc biến thành Lâm Sơ Hòa.
Cô cố gắng không để ý đến con dao trong tay gã đàn ông, bước đầu kiểm tra tình hình của Điềm Điềm.
Cô bé bị tên buôn ma túy Trình Duệ bắt cóc - bé Điềm Điềm, nước mắt làm mờ gương mặt nhỏ nhắn.
Vẻ mặt cô bé đã bắt đầu hoảng hốt, máu chảy ra từ đầu và cổ nhuộm đỏ chiếc váy nhỏ.
Điềm Điềm nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ nằm bất động trên ghế bên cạnh một cách khó hiểu.
Con bé không hiểu vì sao trước đó không lâu người phụ nữ này còn dỗ dành mình, gọi mình là bảo bối, bây giờ lại "ngủ" say như vậy.
"Mẹ... Điềm Điềm đau quá..."
Điềm Điềm đưa tay muốn nắm lấy mẹ, nhưng lại bị người đàn ông thô bạo kéo về.
"Mẹ kiếp, muốn chết có phải không? Gấp cái gì, lát nữa sẽ cho mày xuống đó tìm mẹ mày!"
Sắc mặt Lâm Sơ Hòa trầm xuống, sau khi Lục Diễn Xuyên phân phó cho Lăng Đông xong, cô chỉ hỏi một câu:
"Bất đắc dĩ thì có thể giết tên buôn ma túy này không? Tôi sợ không bảo vệ được đứa bé."
Cô biết những kẻ liên quan này nhất định còn có nhiều thông tin khác, tốt nhất là bắt sống.
Nhưng tình hình trước mắt, muốn bắt sống là không thực tế.
Cái gì?
Lục Diễn Xuyên và Lăng Đông đều biến sắc.
Vừa rồi Lăng Đông còn lo lắng cô gái nhỏ như Lâm Sơ Hòa sẽ sợ hãi mà lâm trận bỏ chạy.
Vậy mà...
Cô ấy... Cô ấy đang nói cái gì vậy?
Lục Diễn Xuyên cụp mắt nhìn vào mắt Lâm Sơ Hòa, anh nhìn thấy sự kiên định, dứt khoát trong đó.
"Có thể."
Người đàn ông hạ giọng.
"Nhưng phải đảm bảo an toàn cho bản thân, đừng liều lĩnh, tôi và Lăng Đông sẽ hỗ trợ cô, trong toa xe này có thể còn có đồng bọn của chúng."
Lăng Đông:...
Anh ta không ngờ rằng hai kế hoạch ban đầu của bọn họ đều đổ sông đổ bể, người thực hiện nhiệm vụ đột kích lại là cô gái này?
Lâm Sơ Hòa gật đầu: "Được, tôi sẽ cẩn thận."
Có lời này của anh, cô yên tâm.
Cô đưa tay sờ vào trong túi vải, chiếc chai rỗng vừa nãy giờ đã đầy nước linh tuyền.
Lúc này, đối diện.
“Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi đã đồng ý với anh rồi, anh hãy bỏ qua cho người vô tội trên xe."
Sắc mặt Đỗ Nguyên Chính trắng bệch.
Trong lúc ông và vợ ngàn cân treo sợi tóc đồng thời nhào vào người con gái, một chết một bị thương.
Tay trái của ông đã không nhúc nhích được.
Trình Nhuệ nở nụ cười: "Phó cục trưởng Đỗ, ông giả vờ cái gì? Lấy tư liệu ông cất giấu ra, bằng không tôi giết con gái của ông trước, sau đó cho nổ chết tất cả các người!"
Đỗ Nguyên Chính suýt chút nữa đứng không vững, đỏ mắt nhìn về phía con gái nhỏ bất lực.
Tư liệu mà ông cất trong lòng là phải tự tay đưa đến, nhưng vợ và con gái ông vô tội biết bao.
Đúng lúc này, Lâm Sơ Hòa đẩy cửa ngăn cách đi vào.
Cô giơ hai tay lên: "Tôi là bác sĩ, có thể để tôi chữa trị cho bé gái này trước một chút không?"
"Tình huống của con bé rất tệ, nếu không cầm máu băng bó sẽ chết, vừa không tiện cho anh bắt giữ con tin, cũng bất lợi cho anh đạt được thứ anh muốn."
Trình Nhuệ vừa thấy Lâm Sơ Hòa không kiêng dè chút nào mà đi tới, mũi đao nhắm ngay cô: "Cô đang nói cái quái gì vậy? Ở đâu ra con đàn bà này? Mẹ kiếp, dừng lại, đứng im!"
Lâm Sơ Hòa bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn cứu đứa bé này, nếu như con bé chết rồi, anh đoán xem anh có thể đạt được thứ anh muốn hay không?"
Trình Nhuệ liếc mắt nhìn Đỗ Nguyên Chính mắt đỏ bừng.
Vừa rồi sơ suất đâm chết vợ ông ta, cảm xúc của người đàn ông này đã có chút sụp đổ.
Nếu như lại giết chết con gái ông ta…
"Ném hết túi của cô xuống đất, không được mang theo bất cứ thứ gì."
Lâm Sơ Hòa mở túi xách ra, lấy mấy bình nhựa và túi kim châm ở bên trong ra ngay trước mặt Trình Nhuệ.
"Tôi không có thứ khác, những thứ này đều là cần thiết."
Lâm Sơ Hòa mở chai nước ra uống một ngụm cho Trình Nhuệ xem.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Đỗ Nguyên Chính, cô giả vờ lảo đảo một cái, nước linh tuyền hắt lên tay trái không ngừng rướm máu của ông.
Đỗ Nguyên Chính "hít" một tiếng, cho rằng cô gái nhỏ này là sợ hãi, dù sao đối mặt là tên bắt cóc hung ác như thế.
Thế nhưng Lâm Sơ Hòa giả vờ run tay, đáy mắt lại đặc biệt bình tĩnh.
Những điều này trong mắt Trình Nhuệ chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối làm càn mà thôi.
Lâm Sơ Hòa vừa tới gần Trình Nhuệ, liền bị hắn thô bạo bóp cổ kéo qua.
Xung quanh lập tức vang lên một trận hít khí.
Ánh mắt Lục Diễn Xuyên trầm xuống, nhìn Lăng Đông một cái.
Họ nhân lúc Lâm Sơ Hòa thu hút sự chú ý của Trình Nhuệ, biến mất khỏi xe.
Rất nhanh, người bị tên côn đồ bắt cóc biến thành Lâm Sơ Hòa.
Cô cố gắng không để ý đến con dao trong tay gã đàn ông, bước đầu kiểm tra tình hình của Điềm Điềm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro