Quân Hôn Ba Năm Không Gặp, Lúc Ly Hôn Đỏ Cả Mắt
Lãnh Diện Thủ T...
2024-09-20 19:09:35
"Cũng bởi vì lão độc thân kia giàu có, sau đó nhét cho hai bà vợ trước nhiều tiền một chút, cứ như vậy dàn xếp ổn thỏa."
Nhưng dù vậy, tiếng xấu lão lưu manh say rượu tra tấn vợ vẫn truyền khắp mười dặm tám thôn.
Gần như không có ai nguyện ý gả con gái cho ông ta.
Mắt thấy tuổi tác càng lúc càng lớn, lão quang côn nóng nảy.
Lúc này mới thả lời ra, nguyện ý dùng lễ hỏi hậu hĩnh để cầu hôn.
"Cha mẹ tôi nhất định phải gả tôi đi, đơn giản là vì số tiền kia."
"Cái này có khác gì trực tiếp bán tôi đi?"
Đường Tâm Nhã càng nói càng hoảng sợ, vội vàng tiến lên một bước, ý đồ kéo góc áo Lục Diễn Xuyên.
Nhưng Lục Diễn Xuyên phản ứng cực nhanh, gần như theo bản năng lùi về phía sau một bước, tránh được động tác của cô.
Đường Tâm Nhã sửng sốt trong chớp mắt, lại nắm lấy góc áo của Lăng Đông.
Nước mắt của cô tuôn rơi, cực kỳ đáng thương khẩn cầu.
"Đông Tử, tôi biết mọi người là anh em tốt của Tử Minh, là đồng đội, mọi người có thể giúp tôi một chút không?"
"Tôi... Tôi tình nguyện ở vậy thờ chồng, cũng không muốn gả cho người như vậy, sống qua loa cả đời."
Lăng Đông nhìn bộ dạng khóc lóc yếu ớt của cô, không nhịn được nhớ tới bộ dáng lúc trước Lục Tử Minh nhắc tới cô.
Lục Tử Minh rất không yên lòng về người vợ này, từ sau khi kết hôn, thường xuyên nhắc đến cô.
Nói vợ mình yếu đuối bao nhiêu, hay đau ốm bệnh tật ra sao.
Mỗi lần gọi điện thoại về, hễ biết Đường Tâm Nhã lại sinh bệnh, Lục Tử Minh liền mấy ngày liền đều ăn không ngon.
Anh luôn nghĩ cách liên lạc với bạn bè hàng xóm bên ngoài, giúp đỡ chăm sóc cô, mãi đến khi nghe nói bệnh tình của cô chuyển biến tốt mới yên tâm.
Cho dù là ở tiền tuyến, phàm là có thời gian rảnh, anh cũng sẽ luôn nhắc tới tên Đường Tâm Nhã, trong lời nói đều là sự lo lắng cho cô.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Lục Tử Minh yêu thương và lo lắng cho Đường Tâm Nhã nhiều như thế nào.
Huống chi, Đường Tâm Nhã là người thân duy nhất của Lục Tử Minh.
Trước khi anh mất, còn dặn dò bọn họ chăm sóc Đường Tâm Nhã...
Lăng Đông càng nghĩ càng mềm lòng, trong ánh mắt khẩn cầu của Đường Tâm Nhã, anh gật đầu.
"Được, cô đừng vội."
Lăng Đông suy nghĩ một chút.
"Chị dâu, căn hộ ở khu nhà thuộc Quân khu mà Tử Minh xin trước đó đã được phê duyệt rồi, nếu không trong khoảng thời gian này, chị cứ đến đó ở tạm trước, dù sao đợt sau cũng phải đến tháng sau mới nhận hồ sơ, bây giờ đang trống chỗ."
"Chờ chúng tôi giải quyết xong việc bên này, chị lại trở về, chị thấy thế nào?"
Sợ cô cảm thấy không được tự nhiên, không thích ứng, Lăng Đông vội vàng cam đoan.
"Chị yên tâm, khu nhà thuộc Quân khu rất an toàn, chúng tôi sẽ đi xin với Quân khu để chị ở một mình."
"Khu nhà đó và doanh trại rất gần, đến lúc đó có chuyện gì, chị cũng có thể tùy thời tới tìm chúng tôi."
"Chờ sự việc được giải quyết, chị có thể tùy thời rời đi."
Tiếng khóc của Đường Tâm Nhã dần nhỏ lại.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua Lục Diễn Xuyên đứng bên cạnh.
Thấy anh cũng không có ý kiến gì, cô cắn cắn môi, lau khô nước mắt.
Đường Tâm Nhã kiên cường nở nụ cười, cảm kích gật đầu.
"Ừm, cảm ơn mọi người."
"Mọi người có phải sắp đi rồi không? Vậy tôi bây giờ về nhà lấy hành lý, đợi lát nữa cùng xuất phát với mọi người."
Cô khom lưng, nhặt cuốc trên đất rồi đi về, dáng vẻ thậm chí có chút nôn nóng.
Nói là thu dọn hành lý, thật ra Đường Tâm Nhã đã sớm đóng gói hành lý, đặt ở trong phòng ngủ.
Một phần là lúc trước định cùng Lục Tử Minh chuyển đến khu nhà thuộc Quân khu ở.
Còn lại, là sau khi nghe nói mình sắp sửa bị gả cho lão độc thân trung niên kia, cô đã âm thầm thu dọn.
Đường Tâm Nhã nhét quần áo mình mặc hai ngày nay vào trong túi, lại ngẩng đầu nhìn lại.
Cả căn nhà trống rỗng, sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Ngoại trừ đĩa trái cây trên bàn.
Đường Tâm Nhã không chút do dự, lập tức lấy thêm một chiếc túi, đổ hết đĩa trái cây vào.
Đừng nói là trái cây, cho dù chỉ là một cọng rác, cô cũng không muốn để lại.
Muốn đi thì phải đi cho rạch ròi.
Nếu không cuối cùng những thứ này sẽ rơi vào tay đám người nhà mẹ đẻ của cô.
Xếp xong đồ, Đường Tâm Nhã cuối cùng cũng an tâm, xách túi lớn túi nhỏ, quay người đi ra ngoài.
Thật trùng hợp, cô vừa mới khóa cửa lại, đi tới cổng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp mẹ ruột đang bước vào.
Vương Quế Hoa tay cầm một chai rượu, túi quần phồng lên.
Có vẻ như đang nhét một xấp gì đó, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Nhưng dù vậy, tiếng xấu lão lưu manh say rượu tra tấn vợ vẫn truyền khắp mười dặm tám thôn.
Gần như không có ai nguyện ý gả con gái cho ông ta.
Mắt thấy tuổi tác càng lúc càng lớn, lão quang côn nóng nảy.
Lúc này mới thả lời ra, nguyện ý dùng lễ hỏi hậu hĩnh để cầu hôn.
"Cha mẹ tôi nhất định phải gả tôi đi, đơn giản là vì số tiền kia."
"Cái này có khác gì trực tiếp bán tôi đi?"
Đường Tâm Nhã càng nói càng hoảng sợ, vội vàng tiến lên một bước, ý đồ kéo góc áo Lục Diễn Xuyên.
Nhưng Lục Diễn Xuyên phản ứng cực nhanh, gần như theo bản năng lùi về phía sau một bước, tránh được động tác của cô.
Đường Tâm Nhã sửng sốt trong chớp mắt, lại nắm lấy góc áo của Lăng Đông.
Nước mắt của cô tuôn rơi, cực kỳ đáng thương khẩn cầu.
"Đông Tử, tôi biết mọi người là anh em tốt của Tử Minh, là đồng đội, mọi người có thể giúp tôi một chút không?"
"Tôi... Tôi tình nguyện ở vậy thờ chồng, cũng không muốn gả cho người như vậy, sống qua loa cả đời."
Lăng Đông nhìn bộ dạng khóc lóc yếu ớt của cô, không nhịn được nhớ tới bộ dáng lúc trước Lục Tử Minh nhắc tới cô.
Lục Tử Minh rất không yên lòng về người vợ này, từ sau khi kết hôn, thường xuyên nhắc đến cô.
Nói vợ mình yếu đuối bao nhiêu, hay đau ốm bệnh tật ra sao.
Mỗi lần gọi điện thoại về, hễ biết Đường Tâm Nhã lại sinh bệnh, Lục Tử Minh liền mấy ngày liền đều ăn không ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh luôn nghĩ cách liên lạc với bạn bè hàng xóm bên ngoài, giúp đỡ chăm sóc cô, mãi đến khi nghe nói bệnh tình của cô chuyển biến tốt mới yên tâm.
Cho dù là ở tiền tuyến, phàm là có thời gian rảnh, anh cũng sẽ luôn nhắc tới tên Đường Tâm Nhã, trong lời nói đều là sự lo lắng cho cô.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Lục Tử Minh yêu thương và lo lắng cho Đường Tâm Nhã nhiều như thế nào.
Huống chi, Đường Tâm Nhã là người thân duy nhất của Lục Tử Minh.
Trước khi anh mất, còn dặn dò bọn họ chăm sóc Đường Tâm Nhã...
Lăng Đông càng nghĩ càng mềm lòng, trong ánh mắt khẩn cầu của Đường Tâm Nhã, anh gật đầu.
"Được, cô đừng vội."
Lăng Đông suy nghĩ một chút.
"Chị dâu, căn hộ ở khu nhà thuộc Quân khu mà Tử Minh xin trước đó đã được phê duyệt rồi, nếu không trong khoảng thời gian này, chị cứ đến đó ở tạm trước, dù sao đợt sau cũng phải đến tháng sau mới nhận hồ sơ, bây giờ đang trống chỗ."
"Chờ chúng tôi giải quyết xong việc bên này, chị lại trở về, chị thấy thế nào?"
Sợ cô cảm thấy không được tự nhiên, không thích ứng, Lăng Đông vội vàng cam đoan.
"Chị yên tâm, khu nhà thuộc Quân khu rất an toàn, chúng tôi sẽ đi xin với Quân khu để chị ở một mình."
"Khu nhà đó và doanh trại rất gần, đến lúc đó có chuyện gì, chị cũng có thể tùy thời tới tìm chúng tôi."
"Chờ sự việc được giải quyết, chị có thể tùy thời rời đi."
Tiếng khóc của Đường Tâm Nhã dần nhỏ lại.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua Lục Diễn Xuyên đứng bên cạnh.
Thấy anh cũng không có ý kiến gì, cô cắn cắn môi, lau khô nước mắt.
Đường Tâm Nhã kiên cường nở nụ cười, cảm kích gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừm, cảm ơn mọi người."
"Mọi người có phải sắp đi rồi không? Vậy tôi bây giờ về nhà lấy hành lý, đợi lát nữa cùng xuất phát với mọi người."
Cô khom lưng, nhặt cuốc trên đất rồi đi về, dáng vẻ thậm chí có chút nôn nóng.
Nói là thu dọn hành lý, thật ra Đường Tâm Nhã đã sớm đóng gói hành lý, đặt ở trong phòng ngủ.
Một phần là lúc trước định cùng Lục Tử Minh chuyển đến khu nhà thuộc Quân khu ở.
Còn lại, là sau khi nghe nói mình sắp sửa bị gả cho lão độc thân trung niên kia, cô đã âm thầm thu dọn.
Đường Tâm Nhã nhét quần áo mình mặc hai ngày nay vào trong túi, lại ngẩng đầu nhìn lại.
Cả căn nhà trống rỗng, sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Ngoại trừ đĩa trái cây trên bàn.
Đường Tâm Nhã không chút do dự, lập tức lấy thêm một chiếc túi, đổ hết đĩa trái cây vào.
Đừng nói là trái cây, cho dù chỉ là một cọng rác, cô cũng không muốn để lại.
Muốn đi thì phải đi cho rạch ròi.
Nếu không cuối cùng những thứ này sẽ rơi vào tay đám người nhà mẹ đẻ của cô.
Xếp xong đồ, Đường Tâm Nhã cuối cùng cũng an tâm, xách túi lớn túi nhỏ, quay người đi ra ngoài.
Thật trùng hợp, cô vừa mới khóa cửa lại, đi tới cổng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp mẹ ruột đang bước vào.
Vương Quế Hoa tay cầm một chai rượu, túi quần phồng lên.
Có vẻ như đang nhét một xấp gì đó, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro