Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Vì Sao Lại Cho...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Dựa theo miêu tả về nam chính: Hạc giữa bầy gà, tướng mạo ngàn dặm mới tìm được một, tổng đạo diễn nghệ thuật của đoàn văn công, tài hoa hơn người.
Tài hoa thì cô chưa nhìn ra, nhưng nếu muốn dựa theo nhan sắc để phân biệt nam chính thì, rõ ràng người phía sau kia mới tính là đẹp trai thật sự!
Anh có đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, hàm dưới như đao tước.
Nói thật, anh còn đẹp trai hơn cả những nam diễn viên từng hợp tác với Khương Thanh Nhu, cũng rất hợp thẩm mĩ của Khương Thanh Nhu.
Cho nên, người vừa cho cô cơ hội kia chính là nam chính ư?
Trong mắt Khương Thanh Nhu vô thức lộ ra một chút tiếc hận.
Tuy anh ăn mặc rất kín đáo, nhưng thân thể thẳng tắp, nói không chừng vóc người cũng không tệ.
Đáng tiếc, đẹp trai thì đúng là có đẹp trai thật, nhưng tuổi còn trẻ đã bị mù.
Trong nguyên tác, nam chính thâm tình với Khương Phi vô cùng, vì Khương Phi nguyện xông pha khói lửa.
Tiếc hận qua đi, Khương Thanh Nhu lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Nếu cô nhớ không nhầm, hiện tại nam chính với Khương Phi phải có quen biết rồi mới đúng, sao anh lại cho cô có cơ hội như vậy?
Sầm Thời bị người phụ nữ trên sân khấu nhìn tới hơi không thoải mái.
Còn một nguyên nhân khác chính là, anh không thể không thừa nhận, lúc trước khi nghe thấy cô tự tranh thủ cho mình thêm một cơ hội, anh lại có thiện cảm với cô hơn.
Chỉ là cô gái này quá không biết xấu hổ, gần như cô biểu diễn kiến thức căn bản lâu chừng nào, ánh mắt nhìn anh lâu cỡ đấy.
Nhưng ngay cả một người ngoài nghề như Sầm Thời cũng có thể nhìn ra được, cô gái này có kiến thức căn bản rất vững chắc.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến cô dám mất tập trung trong lúc biểu diễn như vậy?
Hơn nữa, cũng không hiểu vì soa, Sầm Thời luôn cảm thấy ánh mắt cô gái này nhìn anh có thêm vài phần thương xót với khinh bỉ?
Anh cảm thấy khó hiểu.
Sầm Thời lại nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng chẳng hiểu sau lại thế nào, anh vẫn bất giác mở hờ mắt nhìn thoáng qua, vừa lúc chạm phải đôi mắt nhút nhát rụt rè như con nai con của người trên sân khấu.
Khuôn mặt Khương Thanh Nhu trắng nõn như tuyết, khi nhìn anh, ánh mắt cô không mang theo vẻ tôn kính xa cách giống những người khác.
Cô nhìn anh rất thoải mái, thậm chí… Sầm Thời cũng không biết có phải mình đã nhìn nhầm rồi không, anh cảm thấy trong mắt cô còn mang theo một chút yêu thích của nữ giới dành cho nam giới.
Đúng là to gan lớn mật.
Cô không sợ anh sẽ thấy ghét bỏ sao?
Thính tai Sầm Thời đỏ ửng lên, lại nhắm chặt mắt lại.
Màn biểu diễn kết thúc. Lần này, ngay cả Trần Lệ cũng không tìm được điểm gì để bắt bẻ Khương Thanh Nhu.
Nhưng Trần Lệ vẫn không cho điểm cao.
Có điều, điểm tổng hợp cũng không thấp. Cuối cùng, giám khảo đọc điểm bình quân của Khương Thanh Nhu ra: “95.5 điểm.”
Thấp vậy ư? Khương Thanh Nhu cười nhạt nhướng mày.
Chẳng qua cô vẫn ngọt ngào cảm ơn ban giám khảo sau đó xuống sân khấu.
Tài hoa thì cô chưa nhìn ra, nhưng nếu muốn dựa theo nhan sắc để phân biệt nam chính thì, rõ ràng người phía sau kia mới tính là đẹp trai thật sự!
Anh có đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, hàm dưới như đao tước.
Nói thật, anh còn đẹp trai hơn cả những nam diễn viên từng hợp tác với Khương Thanh Nhu, cũng rất hợp thẩm mĩ của Khương Thanh Nhu.
Cho nên, người vừa cho cô cơ hội kia chính là nam chính ư?
Trong mắt Khương Thanh Nhu vô thức lộ ra một chút tiếc hận.
Tuy anh ăn mặc rất kín đáo, nhưng thân thể thẳng tắp, nói không chừng vóc người cũng không tệ.
Đáng tiếc, đẹp trai thì đúng là có đẹp trai thật, nhưng tuổi còn trẻ đã bị mù.
Trong nguyên tác, nam chính thâm tình với Khương Phi vô cùng, vì Khương Phi nguyện xông pha khói lửa.
Tiếc hận qua đi, Khương Thanh Nhu lại cảm thấy hơi kỳ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô nhớ không nhầm, hiện tại nam chính với Khương Phi phải có quen biết rồi mới đúng, sao anh lại cho cô có cơ hội như vậy?
Sầm Thời bị người phụ nữ trên sân khấu nhìn tới hơi không thoải mái.
Còn một nguyên nhân khác chính là, anh không thể không thừa nhận, lúc trước khi nghe thấy cô tự tranh thủ cho mình thêm một cơ hội, anh lại có thiện cảm với cô hơn.
Chỉ là cô gái này quá không biết xấu hổ, gần như cô biểu diễn kiến thức căn bản lâu chừng nào, ánh mắt nhìn anh lâu cỡ đấy.
Nhưng ngay cả một người ngoài nghề như Sầm Thời cũng có thể nhìn ra được, cô gái này có kiến thức căn bản rất vững chắc.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến cô dám mất tập trung trong lúc biểu diễn như vậy?
Hơn nữa, cũng không hiểu vì soa, Sầm Thời luôn cảm thấy ánh mắt cô gái này nhìn anh có thêm vài phần thương xót với khinh bỉ?
Anh cảm thấy khó hiểu.
Sầm Thời lại nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng chẳng hiểu sau lại thế nào, anh vẫn bất giác mở hờ mắt nhìn thoáng qua, vừa lúc chạm phải đôi mắt nhút nhát rụt rè như con nai con của người trên sân khấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt Khương Thanh Nhu trắng nõn như tuyết, khi nhìn anh, ánh mắt cô không mang theo vẻ tôn kính xa cách giống những người khác.
Cô nhìn anh rất thoải mái, thậm chí… Sầm Thời cũng không biết có phải mình đã nhìn nhầm rồi không, anh cảm thấy trong mắt cô còn mang theo một chút yêu thích của nữ giới dành cho nam giới.
Đúng là to gan lớn mật.
Cô không sợ anh sẽ thấy ghét bỏ sao?
Thính tai Sầm Thời đỏ ửng lên, lại nhắm chặt mắt lại.
Màn biểu diễn kết thúc. Lần này, ngay cả Trần Lệ cũng không tìm được điểm gì để bắt bẻ Khương Thanh Nhu.
Nhưng Trần Lệ vẫn không cho điểm cao.
Có điều, điểm tổng hợp cũng không thấp. Cuối cùng, giám khảo đọc điểm bình quân của Khương Thanh Nhu ra: “95.5 điểm.”
Thấp vậy ư? Khương Thanh Nhu cười nhạt nhướng mày.
Chẳng qua cô vẫn ngọt ngào cảm ơn ban giám khảo sau đó xuống sân khấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro