Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Không Phóng Kho...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Tiểu sĩ quan cũng nhìn thấy nước mắt trên mặt Khương Phi. Mặc dù Khương Phi không xinh đẹp như Khương Thanh Nhu, nhưng trông rất đáng thương, khiến người ta nhìn mà yêu.
Anh ta không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy kỹ năng cơ bản của cô gái này cũng không tệ, không tới mức thấp điểm đúng không?”
Nãy giờ quan sát nhiều thí sinh như vậy, anh ta có thể xác định, Khương Phi có trình độ số một số hai.
Mà Sầm Thời đã mở mắt từ khi nào không rõ, giọng thanh lãnh: “Vào tình huống quan trọng lại khóc sướt mướt, không phóng khoáng.”
Câu nói của Sầm Thời như hồi chuông cảnh báo dành cho ban giám khảo phía trước.
Vũ Tư Minh không nhịn được mà nhìn về phía sau, nhưng Sầm Thời đã rũ mắt rũ mi từ khi nào không rõ.
Ban giám khảo phía trước lại loạn thành một đoàn… Trung đoàn trưởng nói vậy là có ý gì? Tất cả mọi người đều không phỏng đoán được.
Cuối cùng, Trần Lệ bị câu nói của Sầm Thời bức cho phải sửa lại điểm. Vũ Tư Minh cũng không tự chủ được mà hạ bớt điểm của Khương Phi xuống một chút.
Những người khác đều chấm điểm theo lẽ thường, cho nên bọn họ có thể không thẹn với lòng mà đưa điểm lên.
Cuối cùng, tổng điểm của Khương Phi là 94 điểm. Nghe thấy số điểm này, gương mặt vốn tái nhợt của Khương Phi nay lại càng tái hơn.
Nhưng cô ta cũng còn biết chừng mực, sau khi cảm ơn ban giám khảo, cô ta bước xuống sân khấu.
Trước khi xuống sân khấu, cô ta còn dõi ánh mắt đẫm lệ của mình nhìn thoáng qua Vũ Tư Minh, làm Vũ Tư Minh cảm thấy áy náy.
Thôi quên đi, chờ lần sau lại dẫn Khương Phi đi ăn cái gì ngon đi.
Lúc ngồi trong phòng chờ kết thúc, Khương Phi nhìn thấy Khương Thanh Nhu gật gù buồn ngủ.
Cái đầu nhỏ của Khương Thanh Nhu gật gà gật gù, mấy sợi tóc mai lộn xộn dán sát bên tai, như vô tình phụ trợ khiến gương mặt kiều diễm của Khương Thanh Nhu trở nên ngây thơ thuần khiết hơn vài phần.
Nếu đổi thành lúc bình thường, kiểu gì Khương Phi cũng sẽ giả mù sa mưa mà đi tới nói vài lời tình cảm với Khương Thanh Nhu ngay trước mặt mọi người.
Nhưng hiện tại cô ta chỉ muốn khóc… Không phải vì nguyên nhân gì khác, mà cô ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, điểm của mình lại thấp hơn điểm của Khương Thanh Nhu.
Cũng có người nhìn thấy Khương Phi khóc, nhưng vì chuyện ban nãy nên không có một người nào dám tới an ủi Khương Phi.
Tuy ngày thường Khương Phi sống với mọi người cũng khá hợp, nhưng nghĩ tới chuyện Khương Phi đã làm hôm nay, cuối cùng không có ai tới nói chuyện với Khương Phi, nhưng lại có người đi tìm Khương Thanh Nhu.
Khương Thanh Nhu đang nghỉ ngơi lại bị đánh thức, có chút mất kiên nhẫn. Dù cô biết bọn họ cũng chẳng có ý tốt gì, nhưng vẫn nhỏ giọng nói chuyện với bọn họ.
Có mấy người hỏi Khương Thanh Nhu: “Thanh Nhu, sao bình thường không thấy cô luyện tập gì mấy mà lần này lại được điểm cao quá vậy? Chẳng lẽ cô phát huy vượt xa người thường?”
Anh ta không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy kỹ năng cơ bản của cô gái này cũng không tệ, không tới mức thấp điểm đúng không?”
Nãy giờ quan sát nhiều thí sinh như vậy, anh ta có thể xác định, Khương Phi có trình độ số một số hai.
Mà Sầm Thời đã mở mắt từ khi nào không rõ, giọng thanh lãnh: “Vào tình huống quan trọng lại khóc sướt mướt, không phóng khoáng.”
Câu nói của Sầm Thời như hồi chuông cảnh báo dành cho ban giám khảo phía trước.
Vũ Tư Minh không nhịn được mà nhìn về phía sau, nhưng Sầm Thời đã rũ mắt rũ mi từ khi nào không rõ.
Ban giám khảo phía trước lại loạn thành một đoàn… Trung đoàn trưởng nói vậy là có ý gì? Tất cả mọi người đều không phỏng đoán được.
Cuối cùng, Trần Lệ bị câu nói của Sầm Thời bức cho phải sửa lại điểm. Vũ Tư Minh cũng không tự chủ được mà hạ bớt điểm của Khương Phi xuống một chút.
Những người khác đều chấm điểm theo lẽ thường, cho nên bọn họ có thể không thẹn với lòng mà đưa điểm lên.
Cuối cùng, tổng điểm của Khương Phi là 94 điểm. Nghe thấy số điểm này, gương mặt vốn tái nhợt của Khương Phi nay lại càng tái hơn.
Nhưng cô ta cũng còn biết chừng mực, sau khi cảm ơn ban giám khảo, cô ta bước xuống sân khấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi xuống sân khấu, cô ta còn dõi ánh mắt đẫm lệ của mình nhìn thoáng qua Vũ Tư Minh, làm Vũ Tư Minh cảm thấy áy náy.
Thôi quên đi, chờ lần sau lại dẫn Khương Phi đi ăn cái gì ngon đi.
Lúc ngồi trong phòng chờ kết thúc, Khương Phi nhìn thấy Khương Thanh Nhu gật gù buồn ngủ.
Cái đầu nhỏ của Khương Thanh Nhu gật gà gật gù, mấy sợi tóc mai lộn xộn dán sát bên tai, như vô tình phụ trợ khiến gương mặt kiều diễm của Khương Thanh Nhu trở nên ngây thơ thuần khiết hơn vài phần.
Nếu đổi thành lúc bình thường, kiểu gì Khương Phi cũng sẽ giả mù sa mưa mà đi tới nói vài lời tình cảm với Khương Thanh Nhu ngay trước mặt mọi người.
Nhưng hiện tại cô ta chỉ muốn khóc… Không phải vì nguyên nhân gì khác, mà cô ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, điểm của mình lại thấp hơn điểm của Khương Thanh Nhu.
Cũng có người nhìn thấy Khương Phi khóc, nhưng vì chuyện ban nãy nên không có một người nào dám tới an ủi Khương Phi.
Tuy ngày thường Khương Phi sống với mọi người cũng khá hợp, nhưng nghĩ tới chuyện Khương Phi đã làm hôm nay, cuối cùng không có ai tới nói chuyện với Khương Phi, nhưng lại có người đi tìm Khương Thanh Nhu.
Khương Thanh Nhu đang nghỉ ngơi lại bị đánh thức, có chút mất kiên nhẫn. Dù cô biết bọn họ cũng chẳng có ý tốt gì, nhưng vẫn nhỏ giọng nói chuyện với bọn họ.
Có mấy người hỏi Khương Thanh Nhu: “Thanh Nhu, sao bình thường không thấy cô luyện tập gì mấy mà lần này lại được điểm cao quá vậy? Chẳng lẽ cô phát huy vượt xa người thường?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro