Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Tìm Đường Lui
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Khương Thanh Chỉ mới vừa định an ủi mẹ rằng xuống nông thôn cũng không phải mãi mãi không trở về, nhưng phát hiện cả cha lẫn em trai đã cùng nhìn mình với ánh mắt đầy hi vọng từ khi nào không rõ.
Anh ta hơi mất tự nhiên nuốt nước bọt, biết rõ còn cố hỏi: “Mọi người nhìn con như thế làm gì? Hay là chúng ta huấn luyện cho Nhu Nhu một chút? Con thấy em ấy có năng lực thích ứng rất mạnh.”
“Mạnh cái rắm!” Tề Phương không chút do dự vỗ mạnh một cái lên đầu con trai cả của mình:
“Em gái con có mấy cân lượng con còn không biết hay sao? Da con bé vừa dang nắng đã đỏ rát lên, xuống ruộng kiểu gì được?”
Khương Viễn cũng nhìn con trai: “Con trai, cha không ngờ con lại là người như thế.”
Khương Thanh Nhượng càng tức tới đen mặt: “Anh cả, anh nói vậy là có ý gì? Nhu Nhu nhà chúng ta phải đi chịu khổ mà anh cũng nhìn được sao?”
Bỗng nhiên thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Khương Thanh Chỉ há hốc miệng muốn biện giải, nhưng cuối cùng lại không nói nổi một câu.
Hồi lâu sau anh ta mới thở dài: “Không nhìn nổi.”
Đừng nói nhìn Khương Thanh Nhu chịu khổ, em gái chỉ đỏ mắt chút thôi anh ta đã gấp gáp muốn chết rồi.
“Vậy mới nói, anh cả, anh có thể giải quyết được, đúng không?” Khương Thanh Nhượng vỗ vỗ bả vai Khương Thanh Chỉ.
Cũng do mình không có chí tiến thủ, khi ở trong quân đội không thể lên được chức quan lớn gì, cho nên sau khi xuất ngũ chuyển nghề cũng chỉ có được một công việc ở cung tiêu xã.
Khương Thanh Chỉ lại không giống vậy, chiến công của anh ấy là dùng mạng đổi ra, anh ấy cũng có năng lực, cho nên vừa xuất ngũ đã được làm đồn trưởng.
Trong lòng Khương Thanh Chỉ còn đang cảm thấy khó khăn.
Không muốn xuống nông thôn chỉ có hai biện pháp, một là nhét Khương Thanh Nhu vào đội vũ đạo, hai là sắp xếp công việc cho em ấy.
Nhưng cả hai cách này đều không dễ dàng.
Có điều, vì em gái, anh ta sẽ cố gắng bằng mọi giá.
“Ngày mai con đi hỏi thăm thử xem, xem ngoại trừ diễn viên vũ đạo bên kia có cần tuyển diễn viên lồng tiếng không.”
“Nhu Nhu có chất giọng tốt, không thể múa được thì làm diễn viên lồng tiếng cũng không tệ.” Cuối cùng Khương Thanh Nhu như đã hạ quyết định.
Khương Viễn với Khương Thanh Nhượng đều rất hài lòng với kết quả này. Chỉ có Tề Phương là hơi lo lắng cho con trai:
“Sẽ không ảnh hưởng gì tới con chứ?”
Mặc dù trong lòng bà có lo lắng, nhưng bà cũng thật lòng không muốn con gái phải xuống nông thôn.
Tề Phương với Khương Viễn sinh được hai người con trai trước, thật lâu sau đó mới sinh được một cô con gái là Khương Thanh Nhu, từ nhỏ mọi người đã cưng chiều con bé hết mực.
Con gái bà xinh đẹp yêu kiều như thế, bà chỉ muốn nâng niu che chở suốt cuộc đời.
Cho dù con bé có lập gia đình thì cũng phải gả cho một người con bé thật lòng yêu thích, nếu không không cần phải gả.
Anh ta hơi mất tự nhiên nuốt nước bọt, biết rõ còn cố hỏi: “Mọi người nhìn con như thế làm gì? Hay là chúng ta huấn luyện cho Nhu Nhu một chút? Con thấy em ấy có năng lực thích ứng rất mạnh.”
“Mạnh cái rắm!” Tề Phương không chút do dự vỗ mạnh một cái lên đầu con trai cả của mình:
“Em gái con có mấy cân lượng con còn không biết hay sao? Da con bé vừa dang nắng đã đỏ rát lên, xuống ruộng kiểu gì được?”
Khương Viễn cũng nhìn con trai: “Con trai, cha không ngờ con lại là người như thế.”
Khương Thanh Nhượng càng tức tới đen mặt: “Anh cả, anh nói vậy là có ý gì? Nhu Nhu nhà chúng ta phải đi chịu khổ mà anh cũng nhìn được sao?”
Bỗng nhiên thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Khương Thanh Chỉ há hốc miệng muốn biện giải, nhưng cuối cùng lại không nói nổi một câu.
Hồi lâu sau anh ta mới thở dài: “Không nhìn nổi.”
Đừng nói nhìn Khương Thanh Nhu chịu khổ, em gái chỉ đỏ mắt chút thôi anh ta đã gấp gáp muốn chết rồi.
“Vậy mới nói, anh cả, anh có thể giải quyết được, đúng không?” Khương Thanh Nhượng vỗ vỗ bả vai Khương Thanh Chỉ.
Cũng do mình không có chí tiến thủ, khi ở trong quân đội không thể lên được chức quan lớn gì, cho nên sau khi xuất ngũ chuyển nghề cũng chỉ có được một công việc ở cung tiêu xã.
Khương Thanh Chỉ lại không giống vậy, chiến công của anh ấy là dùng mạng đổi ra, anh ấy cũng có năng lực, cho nên vừa xuất ngũ đã được làm đồn trưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Khương Thanh Chỉ còn đang cảm thấy khó khăn.
Không muốn xuống nông thôn chỉ có hai biện pháp, một là nhét Khương Thanh Nhu vào đội vũ đạo, hai là sắp xếp công việc cho em ấy.
Nhưng cả hai cách này đều không dễ dàng.
Có điều, vì em gái, anh ta sẽ cố gắng bằng mọi giá.
“Ngày mai con đi hỏi thăm thử xem, xem ngoại trừ diễn viên vũ đạo bên kia có cần tuyển diễn viên lồng tiếng không.”
“Nhu Nhu có chất giọng tốt, không thể múa được thì làm diễn viên lồng tiếng cũng không tệ.” Cuối cùng Khương Thanh Nhu như đã hạ quyết định.
Khương Viễn với Khương Thanh Nhượng đều rất hài lòng với kết quả này. Chỉ có Tề Phương là hơi lo lắng cho con trai:
“Sẽ không ảnh hưởng gì tới con chứ?”
Mặc dù trong lòng bà có lo lắng, nhưng bà cũng thật lòng không muốn con gái phải xuống nông thôn.
Tề Phương với Khương Viễn sinh được hai người con trai trước, thật lâu sau đó mới sinh được một cô con gái là Khương Thanh Nhu, từ nhỏ mọi người đã cưng chiều con bé hết mực.
Con gái bà xinh đẹp yêu kiều như thế, bà chỉ muốn nâng niu che chở suốt cuộc đời.
Cho dù con bé có lập gia đình thì cũng phải gả cho một người con bé thật lòng yêu thích, nếu không không cần phải gả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro