Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70

Không Tin

Cuồng Dã La Bặc

2024-10-11 18:59:58

Khương Thanh Nhượng lập tức buông đũa xuống: “Thế không được đâu! Nhu Nhu, anh… không đúng, là anh cả chắc chắn sẽ không để em phải xuống nông thôn đâu.”

Anh ta nói xong còn lấy cùi chỏ thúc Khương Thanh Chỉ một cái: “Anh nói xem có đúng thế không?”

Khương Thanh Nhu hiếu kỳ nhìn về phía anh cả, trong lòng thầm nghĩ, hẳn hiện tại anh cả còn chưa đồng ý đâu.

Trong kịch bản viết, Khương Thanh Nhu phải cầu xin Khương Thanh Chỉ một thời gian rất dài anh ấy mới đồng ý.

Dù sao Khương Thanh Nhu cũng muốn Khương Thanh Chỉ phải làm trái kỷ cương vì mình, mà Khương Thanh Chỉ lại là một người rất công chính nhân hậu.

Không ngờ tới, Khương Thanh Chỉ lại rất đứng đắn nói:

“Đúng thế Nhu Nhu, ngày mai anh cả sẽ đi tìm quan hệ giúp em. Em yên tâm, kiểu gì cũng sẽ có một con đường hợp pháp thôi.”

Nếu như nói trước đó trong lòng anh ta còn hơi do dự, nhưng sau khi nhìn thấy em gái biết điều như thế, chút do dự kia đã biến mất không còn.

Gần đây Nhu Nhu càng ngày càng ngoan ngoãn, anh ta không nỡ để em gái xinh đẹp ngoan ngoãn của mình phải xuống nông thôn.

Khương Thanh Nhu nghe vậy lại há hốc miệng, rất kinh ngạc, lòng thầm nghĩ, anh cả mình đúng là nhân tài, hai từ trái ngược nhau hẳn như “tìm quan hệ” với “con đường hợp pháp” mà anh ấy cũng có thể gộp lại làm một để nói được?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn tranh thủ từ chối, có điều cô vẫn còn nghịch ngợm: “Anh cả, anh đừng làm chuyện đó, em đã nghĩ thông suốt rồi, vẫn nên xuống nông thôn thì hơn.”

Nghe thấy chính miệng Khương Thanh Nhu nói ra lời như vậy, mọi người khiếp sợ, ngay sau đó lại là đau lòng. Tề Phương càng kéo tay con gái:

“Nhu Nhu, con không cần lo cho anh cả của con đâu, đây là việc anh con nên làm. Con là con của cha mẹ, không thể xuống nông thôn được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Thanh Nhu nhìn mẹ đau xót hệt như cô đã xuống nông thôn rồi, hơi dở khóc dở cười.

Nhưng khi quay đầu, thấy mọi người đều chẳng màn cơm nước, đều lo lắng nhìn cô, hệt như ngay ngày mai cô sẽ phải xuống nông thôn vậy…

Trong lòng Khương Thanh Nhu vừa ấm áp vừa muốn cười.

Không ngờ tất cả mọi người đều ước gì anh cả có thể đi cửa sau giải quyết giúp cô?

Trên phương diện này, cả đại gia đình đều rất đồng lòng, mà nguyên nhân cũng là vì cô cả.

Ở kiếp trước, cô cũng không có những người nhà suy nghĩ cho cô như vậy. Giới giải trí mà, người lừa ta gạt.

Khương Thanh Nhu cũng ngại lừa bọn họ tiếp, cô hơi nhăn nhó nói nhỏ:

“Cái kia… Thật ra con đã thi đậu rồi, vừa rồi thấy mọi người an ủi con, con chỉ muốn chọc mọi người một chút thôi.”

“A?”

Bốn người hiếm khi ăn ý được một lần, đều kinh ngạc há hốc miệng.

Khương Thanh Nhượng còn hận rèn sắt không thành thép mà nhìn em gái:

“Nhu Nhu, em cảm thấy nam nữ hữu biệt, muốn giữ khoảng cách, anh với anh cả có thể chấp nhận được. Nhưng em không thể vì không muốn anh cả giúp em mà nói dối mọi người như vậy!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70

Số ký tự: 0