Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Đối Phương Là A...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Khương Thanh Nhu muốn trở thành nhóm người đầu tiên có thể ăn được cua, cô muốn kinh doanh!
Mà muốn kinh doanh cũng không ảnh hưởng gì tới việc tìm đối tượng.
Có điều cô còn chưa nói gì, anh hai đã nổi điên trước: “Em gái còn chưa lớn anh đã muốn gả em gái đi? Anh đúng là tên khốn kiếp.”
Khương Thanh Nhu nghĩ thầm, anh hai, anh không nghĩ tới khả năng em cũng muốn yêu đương à?
Khương Thanh Chỉ cũng tức giận, chẳng qua anh ta có thể hiểu được Khương Thanh Nhượng tức vì cái gì. Anh ta nhỏ giọng nói một câu bên tai em trai:
“Là Vệ thủ trưởng giới thiệu.”
Khương Thanh Nhượng bị câu nói này của anh hai làm nghẹn họng.
Anh ta chưa từng gặp Vệ thủ trưởng, nhưng đã từng nghe thấy tên ông vô số lần rồi.
Cùng là người từng tham gia quân ngũ, đương nhiên Khương Thanh Nhượng biết mệnh lệnh của cấp trên có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng chuyện này là sao nữa? Sao Vệ thủ trưởng lại muốn giới thiệu đối tượng cho em gái đâu?
Khương Thanh Nhu nhìn hai người anh trai cùng im lặng, trong lòng lại càng hiếu kỳ hơn. Cô bước lên trước một bước, ngẩng đầu nhìn anh cả, hỏi:
“Anh, rốt cuộc đối phương là người nào vậy?”
Khương Thanh Nhượng cũng rất hiếu kỳ, trong lòng thầm nghĩ, nếu đó là một người chẳng ra gì, nói thế nào anh ta cũng sẽ không gả em gái mình đi.
Nói tới chỗ này, Khương Thanh Chỉ cũng không thấy khó khăn như trước, anh giới thiệu:
“Nhà trai tên Sầm Thời, hiện tại là trung đoàn trưởng trung đoàn 36 thuộc trung đoàn Lục quân thành phố Thượng Hải, chưa kết hôn chưa yêu đương, là người nghiêm cẩn ngay thẳng, tuấn tú lịch sự cao ráo ưu tú…”
Anh ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt em gái. Thấy em gái có vẻ hứng thú, cảm xúc trong lòng Khương Thanh Chỉ rất phức tạp.
Một mặt anh cảm thấy mệnh lệnh của thủ trưởng rất khó cự tuyệt, một mặt khác anh lại cảm thấy nếu em gái cũng thích đối phương anh cũng bối rối.
Nghe tới chưa từng yêu đương, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Thanh Nhu hơi ngưng lại: “Chưa từng yêu ai luôn ư?”
Khương Thanh Chỉ khẳng định.
Thật ra lúc trước anh ta cũng từng nghe tới cái tên Sầm Thời này rồi. Dù sao Sầm Thời cũng là người tuổi còn trẻ đã lập được rất nhiều công trạng.
Cùng là quân nhân, Khương Thanh Chỉ muốn không nghe thấy cái tên Sầm Thời này cũng khó khăn.
Anh còn nói: “Năm nay người này 23 tuổi…”
Khương Thanh Nhượng kinh ngạc ngắt lời Khương Thanh Chỉ:
“23 tuổi còn muốn tìm Nhu Nhu nhà chúng ta? Đúng là trâu già gặm cỏ non mà! Hơn nữa 23 tuổi còn chưa có đối tượng cũng chưa từng kết hôn, hơn phân nửa là có vấn đề. Nhu Nhu, chúng ta tới gặp mặt một lần rồi về thôi!”
Nghe thấy Sầm Thời có nhiều ưu điểm như vậy, Khương Thanh Nhượng đã hơi lo sợ. Dù sao anh ta cũng không muốn gả em gái đi sớm như vậy, cho nên anh ta ước gì Sầm Thời có nhiều khuyết điểm một chút, như vậy anh ta cũng có thể khuyên nhủ em gái.
Khó khăn lắm mới nghe được một nhược điểm là tuổi tác, đương nhiên Khương Thanh Nhượng không muốn tha cho.
Mà muốn kinh doanh cũng không ảnh hưởng gì tới việc tìm đối tượng.
Có điều cô còn chưa nói gì, anh hai đã nổi điên trước: “Em gái còn chưa lớn anh đã muốn gả em gái đi? Anh đúng là tên khốn kiếp.”
Khương Thanh Nhu nghĩ thầm, anh hai, anh không nghĩ tới khả năng em cũng muốn yêu đương à?
Khương Thanh Chỉ cũng tức giận, chẳng qua anh ta có thể hiểu được Khương Thanh Nhượng tức vì cái gì. Anh ta nhỏ giọng nói một câu bên tai em trai:
“Là Vệ thủ trưởng giới thiệu.”
Khương Thanh Nhượng bị câu nói này của anh hai làm nghẹn họng.
Anh ta chưa từng gặp Vệ thủ trưởng, nhưng đã từng nghe thấy tên ông vô số lần rồi.
Cùng là người từng tham gia quân ngũ, đương nhiên Khương Thanh Nhượng biết mệnh lệnh của cấp trên có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng chuyện này là sao nữa? Sao Vệ thủ trưởng lại muốn giới thiệu đối tượng cho em gái đâu?
Khương Thanh Nhu nhìn hai người anh trai cùng im lặng, trong lòng lại càng hiếu kỳ hơn. Cô bước lên trước một bước, ngẩng đầu nhìn anh cả, hỏi:
“Anh, rốt cuộc đối phương là người nào vậy?”
Khương Thanh Nhượng cũng rất hiếu kỳ, trong lòng thầm nghĩ, nếu đó là một người chẳng ra gì, nói thế nào anh ta cũng sẽ không gả em gái mình đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói tới chỗ này, Khương Thanh Chỉ cũng không thấy khó khăn như trước, anh giới thiệu:
“Nhà trai tên Sầm Thời, hiện tại là trung đoàn trưởng trung đoàn 36 thuộc trung đoàn Lục quân thành phố Thượng Hải, chưa kết hôn chưa yêu đương, là người nghiêm cẩn ngay thẳng, tuấn tú lịch sự cao ráo ưu tú…”
Anh ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt em gái. Thấy em gái có vẻ hứng thú, cảm xúc trong lòng Khương Thanh Chỉ rất phức tạp.
Một mặt anh cảm thấy mệnh lệnh của thủ trưởng rất khó cự tuyệt, một mặt khác anh lại cảm thấy nếu em gái cũng thích đối phương anh cũng bối rối.
Nghe tới chưa từng yêu đương, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Thanh Nhu hơi ngưng lại: “Chưa từng yêu ai luôn ư?”
Khương Thanh Chỉ khẳng định.
Thật ra lúc trước anh ta cũng từng nghe tới cái tên Sầm Thời này rồi. Dù sao Sầm Thời cũng là người tuổi còn trẻ đã lập được rất nhiều công trạng.
Cùng là quân nhân, Khương Thanh Chỉ muốn không nghe thấy cái tên Sầm Thời này cũng khó khăn.
Anh còn nói: “Năm nay người này 23 tuổi…”
Khương Thanh Nhượng kinh ngạc ngắt lời Khương Thanh Chỉ:
“23 tuổi còn muốn tìm Nhu Nhu nhà chúng ta? Đúng là trâu già gặm cỏ non mà! Hơn nữa 23 tuổi còn chưa có đối tượng cũng chưa từng kết hôn, hơn phân nửa là có vấn đề. Nhu Nhu, chúng ta tới gặp mặt một lần rồi về thôi!”
Nghe thấy Sầm Thời có nhiều ưu điểm như vậy, Khương Thanh Nhượng đã hơi lo sợ. Dù sao anh ta cũng không muốn gả em gái đi sớm như vậy, cho nên anh ta ước gì Sầm Thời có nhiều khuyết điểm một chút, như vậy anh ta cũng có thể khuyên nhủ em gái.
Khó khăn lắm mới nghe được một nhược điểm là tuổi tác, đương nhiên Khương Thanh Nhượng không muốn tha cho.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro