Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Lãng Phí Ưu Thế...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Rõ ràng nguyên chủ có vóc dáng có đường nét, nhưng lại không biết trang điểm, gương mặt vốn diễm lệ trương dương lại cứ thích trang điểm thành ngây thơ đơn thuần, vóc người vốn trước lồi sau vểnh lại cứ thích che che giấu giấu, khiến nửa người trên trông mập thêm vài vòng.
Vóc người sai lệch cộng thêm gương mặt không được trang điểm thích hợp khiến nguyên chủ lãng phí ưu điểm trời sinh trên cơ thể mình, khiến nguyên chủ trông mất tự nhiên vô cùng.
Khương Thanh Nhu cũng nhìn thấy rõ vẻ kinh diễm hiện lên trong mắt Khương Phi, trong lòng cô không nhịn được đắc ý.
Thế nào? Tưởng bà đây vẫn còn là cô bé có mỹ phẩm lại không biết sử dụng ngày xưa sao? Buồn cười, Khương Thanh Nhu cô từ khi mới vào nghề chuyện gì cũng phải tự mình làm. Trang điểm? Chuyện nhỏ.
Khương Thanh Nhu kiêu ngạo nhận định, với lớp trang điểm hiện tại của cô, cho dù Khương Phi có vẽ mặt ra hoa cũng không thể sánh bằng được!
Cái gì gọi là căn bản, cái gì gọi là khung xương, sợ là Khương Phi không thể hiểu được!
Càng đừng nói tới bà đây vốn không định cho Khương Phi mượn đồ trang điểm!
Phi! Một đóa bạch liên hoa cũng xứng!
Tần Lộ Lộ nhìn Khương Thanh Nhu, cảm thấy rất quái dị…
Sao đột nhiên người phụ nữ này lại bày ra vẻ mặt cuồng vọng như thế? Hệt như cô đang miệt thị tất cả mọi người ở đây vậy…
Nhưng Tần Lộ Lộ chỉ hắng giọng một cái, cười lạnh: “Thế nào? Không biết nói gì nữa rồi đúng không? Thừa nhận rồi đúng không?”
Sau đó cô ta đi tới trước mặt Khương Thanh Nhu, vươn tay: “Vậy thì ngoan ngoãn giao mĩ phẩm ra đây!”
Nói không chừng cô ta cũng có thể dùng ké được một chút.
Khương Thanh Nhu nhướng mày lên. Mới rồi chỉ là cô quên nói chuyện thôi, sao lại thành ra không biết nói gì nữa rồi?
Cô cười khẽ một tiếng, hỏi thẳng:
“Tần Lộ Lộ, cô nói chắc như vậy, lẽ nào cô đã thấy nguyên tờ ghi danh hay sao? Tôi nhớ tờ ghi danh được đặt trong ngăn kéo phòng làm việc của cô Mạt, đã khóa lại…”
Nói tới đây, Khương Thanh Nhu lại bày ra vẻ mặt khiếp sợ: “Không phải cô trộm chìa khóa của giáo sư Mạt đấy chứ?”
Lời Khương Thanh Nhu nói ra khiến mấy cô gái đang hóng hớt bên cạnh cũng hơi nghi ngờ.
Đúng nha, giấy ghi danh được thu riêng, sao Tần Lộ Lộ có thể nhìn thấy được?
So với đổi ghi danh, việc trộm đồ sẽ bị xử phạt càng nặng hơn!
Hơn nữa, ai biết Tần Lộ Lộ trộm chìa khóa có phải chỉ vì muốn xem giấy ghi danh hay không? Lỡ cô ta còn sửa những thứ khác thì sao?
Khương Phi cũng chấn kinh trước những lời Khương Thanh Nhu nói… Đây là lời mà một kẻ ngu ngốc như Khương Thanh Nhu có thể nói ra được sao?
Cô ta tranh thủ kéo Tần Lộ Lộ trở về.
Mà Tần Lộ Lộ, sau khi nghe thấy lời Khương Thanh Nhu nói lại càng hoảng sợ hơn…
Hiện tại đang bắt tác phong kỷ luật rất nghiêm, ai mà muốn dính phải tiếng xấu như “ăn trộm” này.
Vóc người sai lệch cộng thêm gương mặt không được trang điểm thích hợp khiến nguyên chủ lãng phí ưu điểm trời sinh trên cơ thể mình, khiến nguyên chủ trông mất tự nhiên vô cùng.
Khương Thanh Nhu cũng nhìn thấy rõ vẻ kinh diễm hiện lên trong mắt Khương Phi, trong lòng cô không nhịn được đắc ý.
Thế nào? Tưởng bà đây vẫn còn là cô bé có mỹ phẩm lại không biết sử dụng ngày xưa sao? Buồn cười, Khương Thanh Nhu cô từ khi mới vào nghề chuyện gì cũng phải tự mình làm. Trang điểm? Chuyện nhỏ.
Khương Thanh Nhu kiêu ngạo nhận định, với lớp trang điểm hiện tại của cô, cho dù Khương Phi có vẽ mặt ra hoa cũng không thể sánh bằng được!
Cái gì gọi là căn bản, cái gì gọi là khung xương, sợ là Khương Phi không thể hiểu được!
Càng đừng nói tới bà đây vốn không định cho Khương Phi mượn đồ trang điểm!
Phi! Một đóa bạch liên hoa cũng xứng!
Tần Lộ Lộ nhìn Khương Thanh Nhu, cảm thấy rất quái dị…
Sao đột nhiên người phụ nữ này lại bày ra vẻ mặt cuồng vọng như thế? Hệt như cô đang miệt thị tất cả mọi người ở đây vậy…
Nhưng Tần Lộ Lộ chỉ hắng giọng một cái, cười lạnh: “Thế nào? Không biết nói gì nữa rồi đúng không? Thừa nhận rồi đúng không?”
Sau đó cô ta đi tới trước mặt Khương Thanh Nhu, vươn tay: “Vậy thì ngoan ngoãn giao mĩ phẩm ra đây!”
Nói không chừng cô ta cũng có thể dùng ké được một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Thanh Nhu nhướng mày lên. Mới rồi chỉ là cô quên nói chuyện thôi, sao lại thành ra không biết nói gì nữa rồi?
Cô cười khẽ một tiếng, hỏi thẳng:
“Tần Lộ Lộ, cô nói chắc như vậy, lẽ nào cô đã thấy nguyên tờ ghi danh hay sao? Tôi nhớ tờ ghi danh được đặt trong ngăn kéo phòng làm việc của cô Mạt, đã khóa lại…”
Nói tới đây, Khương Thanh Nhu lại bày ra vẻ mặt khiếp sợ: “Không phải cô trộm chìa khóa của giáo sư Mạt đấy chứ?”
Lời Khương Thanh Nhu nói ra khiến mấy cô gái đang hóng hớt bên cạnh cũng hơi nghi ngờ.
Đúng nha, giấy ghi danh được thu riêng, sao Tần Lộ Lộ có thể nhìn thấy được?
So với đổi ghi danh, việc trộm đồ sẽ bị xử phạt càng nặng hơn!
Hơn nữa, ai biết Tần Lộ Lộ trộm chìa khóa có phải chỉ vì muốn xem giấy ghi danh hay không? Lỡ cô ta còn sửa những thứ khác thì sao?
Khương Phi cũng chấn kinh trước những lời Khương Thanh Nhu nói… Đây là lời mà một kẻ ngu ngốc như Khương Thanh Nhu có thể nói ra được sao?
Cô ta tranh thủ kéo Tần Lộ Lộ trở về.
Mà Tần Lộ Lộ, sau khi nghe thấy lời Khương Thanh Nhu nói lại càng hoảng sợ hơn…
Hiện tại đang bắt tác phong kỷ luật rất nghiêm, ai mà muốn dính phải tiếng xấu như “ăn trộm” này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro