Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ

Anh chỉ muốn một mình em

Xán Miểu Ái Ngư

2024-07-24 18:08:08

"Vâng, đồng nghiệp của tôi nói, ngày hôm qua khoảng 10h có một người nữ công nhân trong công ty ngài đến đây quyên tiền, lúc đó nhân viên của chúng tôi kêu cô ấy để lại phương thức liên lạc nhưng cô ấy không lưu lại, tờ chi phiếu này không có vấn đề đi?" nữ sinh hỏi.

Ngụy Ngạn Khang hiểu rõ, trầm giọng nói: "Không có vấn đề, ghi số tài khoản của mấy người ra, bây giờ tôi chuyển 10 vạn qua."

"Thật cám ơn ý tốt của ngài, còn có một việc là như vậy, chúng tôi mở rộng cô nhi viện, hôm nay cắt băng khánh thành, sẽ mời rất nhiều người quyên tiền đến đây, hôm nay ngài có qua được không?" Giọng nữ nhiệt tình mời nói.

Ngụy Ngạn Khang rũ mi xuống, nghĩ một chút, nói: "Nếu các ngươi có thể mời nữ sinh quyên tiền kia đến, tôi sẽ quyên 20 vạn."

"Vậy thì tốt quá, lần này nhưng ai quyên góp 20 vạn trở lên, đều có cái bàn khán đài, tôi có thể hỏi tên ngài và vị nữ sĩ kia sao? Tôi sẽ sắp xếp 2 người chung một bàn." Nữ sinh hưng phấn nói.

"Vậy kêu Ngạn Khang uy vũ." Ngụy Ngạn Khang giơ lên nụ cười dịu dàng nói, "Cô ghi số tài khoản cho tôi, tôi để số điện thoại của cô ấy cho cô, đừng nói cho cô ấy là tôi mời."

“Được."

*

Lúc Hoắc Vi Vũ nhận được điện thoại của người trong cô nhi viện, chính là đang ở trên mạng tìm việc, đã gửi đi 3 bộ hồ sơ xin việc.

Cô nhìn đến số điện thoại xa lạ, còn tưởng rằng là công ty cô gửi đơn xin viện, lập tức nghe máy.

"Alo, là Hoắc tiểu thư phải không? Tôi là Tri Dao ở cô nhi viện, lần trước ngài quyên góp tờ chi phiếu 10 vạn, cô còn nhớ rõ sao?" Tri Dao ôn nhu nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Vi Vũ nhíu mi, phòng bị nói: "Tôi nhớ rõ không có cho mấy người số liên lạc."

"Chúng tôi thông qua dãy số trên tờ chi phiếu khó khăn tìm đến cô, là như vậy, hôm nay Cô Nhi Viện tiến hành cắt băng khánh thành, tôi muốn mời cô đến tham gia." Tri Dao nói.

"Không cần, chi phiếu cũng không phải của tôi, ai cho cô số điện thoại của tôi, cô tìm người khác đi." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.

"Nhưng Hoắc tiểu thư, những người bạn nhỏ này đều không có ba mẹ, cũng không có người thân, rất hi vọng có thể nhận được chúc phúc ấm áp, ai cũng có ba mẹ, ai cũng đã có con nhỏ, nên hãy để cho mấy bạn nhỏ ở đây một chút tình yêu thương được không?" Tri Dao nói.

Những lời này làm trong lòng Hoắc Vi Vũ xúc động.

Cô cũng nhớ ba mẹ.

Cô nhìn thoáng qua tin nhắn của 95588, nói: "Tôi không còn nhiều tiền, chỉ có thể quyên 3000 đồng."

"Cái này không có vấn đề gì, cho tinh thần so với vật chất cho càng làm cho người ta hạnh phúc hơn, một lát tôi sẽ gửi địa chỉ đến cho ngài, giữa trưa 11h sẽ cắt băng khánh thành, cô đừng bỏ qua nha, vừa ăn cơm vừa xem bạn nhỏ biễu diễn."

"Được rồi." Hoắc Vi Vũ cúp máy, đóng máy tính lại.

Trước khi đi cô nhi viện cô mua 50kg quả táo, 50kg quả cam, để ở khoang xe phía sau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nhi viện Tri Dao rất lớn, diện tích rất rộng, giăng đèn kết hoa.

Ngụy Ngạn Khang đứng ở cửa, lưu luyến thâm tình nhìn cô.

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ trầm xuống.

Nếu biết anh ta ở đây, cô khẳng định sẽ không tới.

Nếu không phải anh ta trêu chọc Cố Kiều Tuyết, Cố Kiều Tuyết sẽ không vì yêu mà hận cô, mà cô cũng sẽ không trêu chọc Cố Cảo Đình.

Tất cả nhân quả đều do anh ta.

Chỉ mong đời này vĩnh viễn không có cùng xuất hiện với anh ta.

Hoắc Vi Vũ xoay người rời đi.

Ngụy Ngạn Khang sốt ruột đuổi theo, cầm tay Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ rất không khách khí hất tay anh ta ra, lạnh lùng nhìn anh.

Ngụy Ngạn Khang giải thích nói: "Anh không cần em chờ anh ba năm, Vi Vũ, anh sai lầm rồi, anh chỉ muốn một mình em, anh không kết hôn với Cố Kiều Tuyết, chúng ta cùng nhau rời khỏi Ninhh Xuyên đến Mỹ có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ

Số ký tự: 0