Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 112
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
Nhan Sơ không thích Hoắc Vi Vũ kiêu ngạo cùng tự phụ, "Cô và chị Phùng
người lần trước thiếu tá dẫn đến đây có tính cách thật đúng là quá khác
nhau."
Hoắc Vi Vũ không nói gì, lạnh nhạt nhìn khuôn mặt mình trong gương, quả nhiên vết sẹo trên mặt đã tốt hơn nhiều.
"Lần trước thiếu tá cũng mua bộ này cho chị ấy, hiệu quả có tốt không?" Nhan Sơ lại hỏi.
Hoắc Vi Vũ liếc xéo nhìn Nhan Sơ, "Tôi không biết chị Phùng trong miệng cô, vấn đề này cô nên hỏi Cố Cảo Đình có vẻ thích hợp hơn."
"Thiếu tá đối với phụ nữ thật đúng là tốt, tùy tiện rat ay chính là mấy trăm vạn, túi sách LV của chị Phùng đang xài, quần áo hiệu Chanel, biệt thự đang ở cũng là thiếu tá mua, có thể làm người phụ nữ của ngài ấy nhất định rất hạnh phúc, đúng không, chị Hoắc." Nhan Sơ cười toe toét hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhìn tâm cơ của cô ta ở trong mắt, khóe miệng giật giật, hai tay khoát lên trên tay vịn ghế dựa, như một nữ vương dựa vào trên ghế, không kiên nhẫn hỏi: "Cô muốn nói cái gì?"
"Thiếu tá rất cưng chiều người phụ nữ bên cạnh, phụ nữ nên đối tốt với mình một chút, ngoan độc với đàn ông một chút, mới có thể ngốc ở bên cạnh người đàn ông ưu tú lâu hơn một chút, đúng không, chị." Nhan Sơ cười nói.
Hoắc Vi Vũ không có nói nữa.
Quả thật Cố Cảo Đình rất cưng chiều phụ nữ, đối với phụ nữ chính là vung tiền như rác, ánh mắt nháy cũng không nháy.
Anh có quyền, có tiền, dáng người đẹp, bộ dạng tốt.
Đáng tiếc, trong mấy người phụ nữ anh cưng chiều, cô không phải người đàu tiên cũng không phải người cuối cùng.
Trong lòng không phải đã có một người phụ nữ anh không chiếm được sao?
Không thích nhau, có lẽ, mới có thể thiên trường địa cửu.(mãi mãi bên nhau)
"Tôi ngủ một chút, cô chuẩn bị xong thì kêu tôi." Hoắc Vi Vũ nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Nhan Sơ khó hiểu nhìn Hoắc Vi Vũ, nếu là một người phu nữ nghe nói như vậy, khẳng định sẽ thương tâm, hoặc là khổ sở, dữ hơn là tức giận.
Nhưng phản ứng của cô rất bình tĩnh, giống như việc này không liên quan đến mình, giống như một công chúa công chúa kiêu ngạo, khi chất như thế không phải người con gái bình thường có thể bắt chước.
Hai giờ sau
"Người đẹp, xong rồi." Hoắc Vi Vũ bị đẩy tỉnh.
Cô mở to mắt, nhìn về phía mình trong gương, đôi mắt hơi ngừng lại.
Chính cô cũng không nhận ra mình rồi.
Làn da trắng bóng trơn nhẵn như mỡ đông, mặt mày đưa tình quyến rũ, đôi môi đỏ chút căng mọng làm cho người ta muốn cắn một cái.
Giống như về tới năm 18 tuổi.
Tất cả có thể trở lại năm 18 tuổi, thật tốt biết mấy.
Cô không quen biết Ngụy Ngạn Khang, cũng không nhìn đến một mặt khác của mẹ, lại càng không chọc tức ba.
"Qủa nhiên thiếu tá rất tinh mắt, mỗi một lần dẫn một người phụ nữ so với ngườ trước càngxinh đẹp." Nhan ban đầu cảm thán nói.
Hoắc Vi Vũ phục hồi tinh thần lại, đứng lên, lạnh nhạt hỏi: "Trang điểm xong rồi?"
"Thay lễ phục nữa là xong rồi." Nhan Sơ nói, vỗ vỗ tay, một đám người lấy lễ phụ qua đây.
"Đây đều là tôi chọn lựa cho cô, cô cứ tùy tiện chọn một bộ đi thay ra đi, mấy bộ khác thì đóng gói đưa về cho cô." Nhan Sơ mỉm cười nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn lễ phục toàn màu trắng, nhíu mày, "Tôi không thích màu trắng."
"Màu trắn là màu thiếu tá thích nhất." Nhan Sơ giải thích nói.
"Quần áo tôi mặc, không cần anh ta thích." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Vậy có lẽ cô chỉ có thể vẫn đợi ở trong phòng này rồi." Nhan Sơ mỉm cười nói.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, bất đắc dĩ, tùy tiện chọn một cái váy có hoa sen trước ngực mặc vào.
Cô từ trong phòng ra ngoài.
Tầm mắt của Cố Cảo Đình từ trên màn hình điện thoại dời đi, nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, hầu kết lăn lộn, đôi mắt lóe lên dời ánh mắt.
Không ai nhìn ra khác thường của anh.
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống ở bên cạnh anh, kháng nghị nói: "Tôi không muốn mặc những bộ quần áo này."
Cố Cảo Đình liếc nhìn về phía cô, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, cúi người, hôn môi của cô.
Nhan Sơ quả thực sợ ngây người.
Cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu tá chủ động hôn một người phụ nữ.
Anh đối với chị Phùng xa xa không phải quan hệ kia.
Cô ta còn tưởng rằng tính cách của thiếu tá nhạt nhẽo, nhưng bây giờ xem ra, nhiệt tình của anh chỉ dành cho một người nào đó mà thôi.
Hoắc Vi Vũ không nói gì, lạnh nhạt nhìn khuôn mặt mình trong gương, quả nhiên vết sẹo trên mặt đã tốt hơn nhiều.
"Lần trước thiếu tá cũng mua bộ này cho chị ấy, hiệu quả có tốt không?" Nhan Sơ lại hỏi.
Hoắc Vi Vũ liếc xéo nhìn Nhan Sơ, "Tôi không biết chị Phùng trong miệng cô, vấn đề này cô nên hỏi Cố Cảo Đình có vẻ thích hợp hơn."
"Thiếu tá đối với phụ nữ thật đúng là tốt, tùy tiện rat ay chính là mấy trăm vạn, túi sách LV của chị Phùng đang xài, quần áo hiệu Chanel, biệt thự đang ở cũng là thiếu tá mua, có thể làm người phụ nữ của ngài ấy nhất định rất hạnh phúc, đúng không, chị Hoắc." Nhan Sơ cười toe toét hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhìn tâm cơ của cô ta ở trong mắt, khóe miệng giật giật, hai tay khoát lên trên tay vịn ghế dựa, như một nữ vương dựa vào trên ghế, không kiên nhẫn hỏi: "Cô muốn nói cái gì?"
"Thiếu tá rất cưng chiều người phụ nữ bên cạnh, phụ nữ nên đối tốt với mình một chút, ngoan độc với đàn ông một chút, mới có thể ngốc ở bên cạnh người đàn ông ưu tú lâu hơn một chút, đúng không, chị." Nhan Sơ cười nói.
Hoắc Vi Vũ không có nói nữa.
Quả thật Cố Cảo Đình rất cưng chiều phụ nữ, đối với phụ nữ chính là vung tiền như rác, ánh mắt nháy cũng không nháy.
Anh có quyền, có tiền, dáng người đẹp, bộ dạng tốt.
Đáng tiếc, trong mấy người phụ nữ anh cưng chiều, cô không phải người đàu tiên cũng không phải người cuối cùng.
Trong lòng không phải đã có một người phụ nữ anh không chiếm được sao?
Không thích nhau, có lẽ, mới có thể thiên trường địa cửu.(mãi mãi bên nhau)
"Tôi ngủ một chút, cô chuẩn bị xong thì kêu tôi." Hoắc Vi Vũ nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Sơ khó hiểu nhìn Hoắc Vi Vũ, nếu là một người phu nữ nghe nói như vậy, khẳng định sẽ thương tâm, hoặc là khổ sở, dữ hơn là tức giận.
Nhưng phản ứng của cô rất bình tĩnh, giống như việc này không liên quan đến mình, giống như một công chúa công chúa kiêu ngạo, khi chất như thế không phải người con gái bình thường có thể bắt chước.
Hai giờ sau
"Người đẹp, xong rồi." Hoắc Vi Vũ bị đẩy tỉnh.
Cô mở to mắt, nhìn về phía mình trong gương, đôi mắt hơi ngừng lại.
Chính cô cũng không nhận ra mình rồi.
Làn da trắng bóng trơn nhẵn như mỡ đông, mặt mày đưa tình quyến rũ, đôi môi đỏ chút căng mọng làm cho người ta muốn cắn một cái.
Giống như về tới năm 18 tuổi.
Tất cả có thể trở lại năm 18 tuổi, thật tốt biết mấy.
Cô không quen biết Ngụy Ngạn Khang, cũng không nhìn đến một mặt khác của mẹ, lại càng không chọc tức ba.
"Qủa nhiên thiếu tá rất tinh mắt, mỗi một lần dẫn một người phụ nữ so với ngườ trước càngxinh đẹp." Nhan ban đầu cảm thán nói.
Hoắc Vi Vũ phục hồi tinh thần lại, đứng lên, lạnh nhạt hỏi: "Trang điểm xong rồi?"
"Thay lễ phục nữa là xong rồi." Nhan Sơ nói, vỗ vỗ tay, một đám người lấy lễ phụ qua đây.
"Đây đều là tôi chọn lựa cho cô, cô cứ tùy tiện chọn một bộ đi thay ra đi, mấy bộ khác thì đóng gói đưa về cho cô." Nhan Sơ mỉm cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Vi Vũ nhìn lễ phục toàn màu trắng, nhíu mày, "Tôi không thích màu trắng."
"Màu trắn là màu thiếu tá thích nhất." Nhan Sơ giải thích nói.
"Quần áo tôi mặc, không cần anh ta thích." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Vậy có lẽ cô chỉ có thể vẫn đợi ở trong phòng này rồi." Nhan Sơ mỉm cười nói.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, bất đắc dĩ, tùy tiện chọn một cái váy có hoa sen trước ngực mặc vào.
Cô từ trong phòng ra ngoài.
Tầm mắt của Cố Cảo Đình từ trên màn hình điện thoại dời đi, nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, hầu kết lăn lộn, đôi mắt lóe lên dời ánh mắt.
Không ai nhìn ra khác thường của anh.
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống ở bên cạnh anh, kháng nghị nói: "Tôi không muốn mặc những bộ quần áo này."
Cố Cảo Đình liếc nhìn về phía cô, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, cúi người, hôn môi của cô.
Nhan Sơ quả thực sợ ngây người.
Cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu tá chủ động hôn một người phụ nữ.
Anh đối với chị Phùng xa xa không phải quan hệ kia.
Cô ta còn tưởng rằng tính cách của thiếu tá nhạt nhẽo, nhưng bây giờ xem ra, nhiệt tình của anh chỉ dành cho một người nào đó mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro