Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Cố Cảo Đình thổ lộ
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
Anh không nghĩ tới, cô cư nhiên cùng Cố Cảo Đình là quan hệ như vậy.
rất xa với tiêu chuẩn của anh.
ngoài dự đoán của anh, trong lòng mơ hồ không thoải mái, “Tôi suy xét đã.”
Hoắc Vi Vũ cười lạnh, châm chọc: “Thích tôi, cũng phải nhìn xem anh được mấy cân mấy lượng, năm trăm triệu đều không có, từ đâu có tự tin theo đuổi tôi? Cho dù phát sinh quan hệ, anh cũng chỉ dám dùng thuốc, có ý tứ sao?”
Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.
Tô Bội Ân nhíu mày, nhìn về phía di động.
Cô thật đúng là…… Đáng đánh đòn.
Hoắc Vi Vũ đi vào toilet, đứng ở dưới vòi nước, nước tùy ý trôi tẩy thân thể của cô.
Đứng đã lâu, rất lâu, rất lâu.
Lâu tới da tay đều nhíu lại.
Cô kéo thân thể mỏi mệt, trở về giường, như nghĩ đến cái gì, gọi điện thoại cho tiếp tân.
“chào anh, tôi là khách phòng 1808, tôi muốn đổi khăn trải giường, vỏ chăn.”
“Tốt, xin cô chờ.”
Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, đi đến ban công.
Hôm nay không trung âm u, không có ánh trăng, không có ngôi sao, gió rất lớn.
Buổi tối trời sẽ mưa sao?
giống như tâm tình cô bây giờ.
Cô ngồi đó, chậm rì rì lắc lư, di động vang lên.
Cô lấy ra xem, là Cố Cảo Đình.
Trong lòng chảy xuôi một tia chua xót cùng đau đớn.
Cô tiếp nghe.
“Đang làm gì?” Cố Cảo Đình ôn nhu hỏi.
Hoắc Vi Vũ ngước mặt, làm cho nước mắt chảy ngược vào lòng, “Cái gì cũng chưa làm, anh thế nào?”
“Hôm nay toàn bộ mấy hạng thi đấu thắng tuyệt đối, ngày mai còn có một trận quan trọng bên ngoài diễn tập, nghĩ cách cứu viện con tin, Duật Cẩn ra đề.” Nhắc tới Duật Cẩn, giọng Cố Cảo Đình lạnh vài phần.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy trong mắt ê ẩm.
Nếu không có Duật Cẩn, cô và Cố Cảo Đình đã sớm ở bên nhau, con của bọn họ, cũng sẽ sống tốt.
Cô cũng sẽ không giống như bây giờ, cùng anh càng chạy càng xa.
“Cố Cảo Đình, cố lên.” Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói.
Một tia chớp cắt qua bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm.
gió lớn hơn so với vừa rồi, mang đến mùi cỏ, thổi đi nóng bức và phiền muộn.
“chỗ em trời muốn mưa sao?” lỗ tai Cố Cảo Đình nhạy bén, hỏi.
“uh, xem hôm nay, giống như trời muốn mưa.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.
“bây giờ em ở bên trong khách sạn đúng không?” Cố Cảo Đình quan tâm hỏi.
“uh.” Hoắc Vi Vũ lên tiếng.
“Đóng cửa sổ cho kỹ, có việc kêu Trình Dật, buổi tối đừng đá chăn, điều hòa khống chế từ hai mươi sáu độ trở lên, đừng tham lạnh, nếu ngủ không được, gọi điện thoại cho anh.” Cố Cảo Đình ôn nhu nói.
Nước mắt, cuối cùng từ trong mắt cô lăn xuống dưới.
“Cố Cảo Đình, anh thích em cái gì?” Hoắc Vi Vũ hít hít cái mũi, tâm bình khí hòa hỏi.
“Khi còn nhỏ cảm thấy em thực đặc biệt, sau đó so với thiếu nữ khác lớn lên xinh đẹp.
Sau lại phát hiện em đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp, đã hai mươi lăm năm, không thể nói rốt cuộc vì cái gì?
Chính là muốn gặp em, biết em đang làm gì.
muốn em chú ý đến anh, muốn em ngưỡng mộ anh, muốn em sùng bái anh, cũng muốn bảo vệ em.” Cố Cảo Đình cười khổ một tiếng, cho nên anh cần thiết ưu tú, ưu tú, lại ưu tú.
“Nếu bây giờ em còn không có yêu anh, không có quan hệ, làm bạn là dài nhất, anh bồi em cả đời.” Cố Cảo Đình thổ lộ nói.
Anh khó nói được nhiều như vậy.
Có lẽ, bởi vì bọn họ không có mặt đối mặt, rất nhiều lời nói thông qua điện thoại, càng dễ dàng biểu đạt.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi giơ lên khóe miệng, nước mắt ngăn không được chảy xuống.
Nuốt xuống nước đắng.
rất xa với tiêu chuẩn của anh.
ngoài dự đoán của anh, trong lòng mơ hồ không thoải mái, “Tôi suy xét đã.”
Hoắc Vi Vũ cười lạnh, châm chọc: “Thích tôi, cũng phải nhìn xem anh được mấy cân mấy lượng, năm trăm triệu đều không có, từ đâu có tự tin theo đuổi tôi? Cho dù phát sinh quan hệ, anh cũng chỉ dám dùng thuốc, có ý tứ sao?”
Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.
Tô Bội Ân nhíu mày, nhìn về phía di động.
Cô thật đúng là…… Đáng đánh đòn.
Hoắc Vi Vũ đi vào toilet, đứng ở dưới vòi nước, nước tùy ý trôi tẩy thân thể của cô.
Đứng đã lâu, rất lâu, rất lâu.
Lâu tới da tay đều nhíu lại.
Cô kéo thân thể mỏi mệt, trở về giường, như nghĩ đến cái gì, gọi điện thoại cho tiếp tân.
“chào anh, tôi là khách phòng 1808, tôi muốn đổi khăn trải giường, vỏ chăn.”
“Tốt, xin cô chờ.”
Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, đi đến ban công.
Hôm nay không trung âm u, không có ánh trăng, không có ngôi sao, gió rất lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối trời sẽ mưa sao?
giống như tâm tình cô bây giờ.
Cô ngồi đó, chậm rì rì lắc lư, di động vang lên.
Cô lấy ra xem, là Cố Cảo Đình.
Trong lòng chảy xuôi một tia chua xót cùng đau đớn.
Cô tiếp nghe.
“Đang làm gì?” Cố Cảo Đình ôn nhu hỏi.
Hoắc Vi Vũ ngước mặt, làm cho nước mắt chảy ngược vào lòng, “Cái gì cũng chưa làm, anh thế nào?”
“Hôm nay toàn bộ mấy hạng thi đấu thắng tuyệt đối, ngày mai còn có một trận quan trọng bên ngoài diễn tập, nghĩ cách cứu viện con tin, Duật Cẩn ra đề.” Nhắc tới Duật Cẩn, giọng Cố Cảo Đình lạnh vài phần.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy trong mắt ê ẩm.
Nếu không có Duật Cẩn, cô và Cố Cảo Đình đã sớm ở bên nhau, con của bọn họ, cũng sẽ sống tốt.
Cô cũng sẽ không giống như bây giờ, cùng anh càng chạy càng xa.
“Cố Cảo Đình, cố lên.” Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói.
Một tia chớp cắt qua bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm.
gió lớn hơn so với vừa rồi, mang đến mùi cỏ, thổi đi nóng bức và phiền muộn.
“chỗ em trời muốn mưa sao?” lỗ tai Cố Cảo Đình nhạy bén, hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“uh, xem hôm nay, giống như trời muốn mưa.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.
“bây giờ em ở bên trong khách sạn đúng không?” Cố Cảo Đình quan tâm hỏi.
“uh.” Hoắc Vi Vũ lên tiếng.
“Đóng cửa sổ cho kỹ, có việc kêu Trình Dật, buổi tối đừng đá chăn, điều hòa khống chế từ hai mươi sáu độ trở lên, đừng tham lạnh, nếu ngủ không được, gọi điện thoại cho anh.” Cố Cảo Đình ôn nhu nói.
Nước mắt, cuối cùng từ trong mắt cô lăn xuống dưới.
“Cố Cảo Đình, anh thích em cái gì?” Hoắc Vi Vũ hít hít cái mũi, tâm bình khí hòa hỏi.
“Khi còn nhỏ cảm thấy em thực đặc biệt, sau đó so với thiếu nữ khác lớn lên xinh đẹp.
Sau lại phát hiện em đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp, đã hai mươi lăm năm, không thể nói rốt cuộc vì cái gì?
Chính là muốn gặp em, biết em đang làm gì.
muốn em chú ý đến anh, muốn em ngưỡng mộ anh, muốn em sùng bái anh, cũng muốn bảo vệ em.” Cố Cảo Đình cười khổ một tiếng, cho nên anh cần thiết ưu tú, ưu tú, lại ưu tú.
“Nếu bây giờ em còn không có yêu anh, không có quan hệ, làm bạn là dài nhất, anh bồi em cả đời.” Cố Cảo Đình thổ lộ nói.
Anh khó nói được nhiều như vậy.
Có lẽ, bởi vì bọn họ không có mặt đối mặt, rất nhiều lời nói thông qua điện thoại, càng dễ dàng biểu đạt.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi giơ lên khóe miệng, nước mắt ngăn không được chảy xuống.
Nuốt xuống nước đắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro