Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Cô có thể chạy trốn, nhưng đừng để tôi bắt được!(3)
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi.
Cô rất không thích cuộc sống không tự do như vậy.
Cô muốn đi đâu, gặp ai, muốn làm gì, đều bị Cố Cảo Đình quản thúc.
So với học sinh tiểu học cũng không bằng.
“Cố Cảo Đình, không phải quân nhân đều ở trong quân đội sao?” Hoắc Vi Vũ thấp giọng lẩm bẩm nói.
Cố Cảo Đình nhíu mày, mắt lướt qua một tia lệ quang, lạnh lùng nói:
“Ý cô là gì?”
“Tôi cảm thấy anh rất bề bộn công việc.” Hoắc Vi Vũ thốt ra.
Cố Cảo Đình nhếch môi bạc: “Làm sao? Cô muốn sắp xếp công việc của tôi?”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh rất quái gở.
Ai nói đàn ông làm chuyện kia xong liền dễ nói chuyện?
Cái này khẳng định không áp dụng với Cố Cảo Đình.
Người đàn ông cay nghiệt vô tình, công chính nghiêm minh, không vì ham muốn mà mất đi lý trí.
Được rồi.
Cô nhiều lời cũng vô ích.
“Tôi đói rồi.” Hoắc Vi Vũ không vui nói, quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn Cố Cảo Đình.
“Nhà bếp đã chuẩn bị xong tiệc kiểu Pháp, cô ra ngoài ăn trước đi, tôi thay đồ xong mới ra.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ không thèm nhìn Cố Cảo Đình, đi đến cửa.
Cố Cảo Đình liền nắm chặt tay của cô.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình.
Nụ hôn rơi xuống môi cô, anh ta mạnh mẽ tiến vào trong miệng cô.
Hoắc Vi Vũ không thích đột nhiên bị hôn, không khách khí cắn đầu lưỡi của anh.
Cố Cảo Đình nhíu mày, chặn môi cô lại, một tay ôm eo, kéo cô đến bên cạnh mình, khí lực rất lớn làm cô hít thở không thông, tay kia nắm mũi của cô lại.
Hoắc Vi Vũ không thể hô hấp, thiếu ô xy, mặt đỏ bừng lên.
Không muốn chơi như vậy nữa.
Cô chỉ có thể nhả lưỡi anh ta ra.
Cố Cảo Đình trừng phạt mút lấy lưỡi cô, nhả ra nuốt vào, như muốn ăn sạch cô.
Hoắc Vi Vũ hé miệng, không màng đau đớn, dùng sức hô hấp.
Anh ta cũng không dừng lại, hôn càng thêm mãnh liệt, điên cuồng.
Hoắc Vi Vũ không đẩy anh ra được, vành mắt hơi đỏ lên.
Cố Kiều Tuyết nói không sai, anh ta muốn tra tấn cô nên mới đồng ý kết hôn với cô.
Tên ác ma này.
Anh muốn tra tấn tôi, tôi liền không cho anh như ý.
Hoắc Vi Vũ hôn trả lại anh, học cách ăn quấn lấy lưỡi đỏ, dùng sức hút vào.
Hôn anh khoảng một phút đồng hồ.
Chờ chút. Cô cảm thấy có gì sai sai.
Hình như anh ta không động, mắt sâu hóm nhìn cô, mặc cho cô hôn.
Mặt Hoắc Vi Vũ lập tức đỏ lên, giống như mình đang chủ động nha.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ nhìn anh.
“Còn nói với tôi là không biết kỹ thuật hôn, cô cũng không có gì hơn cái này.” Cố Cảo Đình kín đáo nói.
“Tôi bị anh truyền nhiễm.” Hoắc Vi Vũ phản bác.
Cố Cảo Đình buông eo Hoắc Vi Vũ ra: “Cái tốt thì không học được, hư hỏng liền học rất tốt.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Anh đi tới tủ, liếc nhìn Hoắc Vi Vũ đang mím chặt môi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh ta hoặc là không cười, một khi cười lên thì rất xấu xa, khiến đáy lòng người ta run sợ, vô cùng tà mị:
“Sao còn chưa đi, muốn hầu hạ tôi thay quần áo hả?”
Hoắc Vi Vũ buồn nôn, điều chỉnh cảm xúc lại, xùy cười một tiếng.
“Anh có tay có chân còn muốn người khác mặc quần áo giúp anh, anh tưởng tôi là mẹ anh à?” Hoắc Vi Vũ châm chọc nói.
Cố Cảo Đình lạnh lẽo nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ chạy đi.
Cô xoa bụng xẹp lép, ở cùng một chỗ với Cố Cảo Đình còn mệt hơn một ngày làm việc.
Đói bụng rồi.
“Tôi muốn ăn cơm.” Hoắc Vi Vũ hô một tiếng.
Phòng khách im lặng.
Hoắc Vi Vũ nghĩ, chắc mấy người kia ở trong bếp. Cố Cảo Đình không cho phép liền không dám đi ra.
Cô bất đắc dĩ, đi tới nhà bếp, đẩy cửa ra…
Cô rất không thích cuộc sống không tự do như vậy.
Cô muốn đi đâu, gặp ai, muốn làm gì, đều bị Cố Cảo Đình quản thúc.
So với học sinh tiểu học cũng không bằng.
“Cố Cảo Đình, không phải quân nhân đều ở trong quân đội sao?” Hoắc Vi Vũ thấp giọng lẩm bẩm nói.
Cố Cảo Đình nhíu mày, mắt lướt qua một tia lệ quang, lạnh lùng nói:
“Ý cô là gì?”
“Tôi cảm thấy anh rất bề bộn công việc.” Hoắc Vi Vũ thốt ra.
Cố Cảo Đình nhếch môi bạc: “Làm sao? Cô muốn sắp xếp công việc của tôi?”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh rất quái gở.
Ai nói đàn ông làm chuyện kia xong liền dễ nói chuyện?
Cái này khẳng định không áp dụng với Cố Cảo Đình.
Người đàn ông cay nghiệt vô tình, công chính nghiêm minh, không vì ham muốn mà mất đi lý trí.
Được rồi.
Cô nhiều lời cũng vô ích.
“Tôi đói rồi.” Hoắc Vi Vũ không vui nói, quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn Cố Cảo Đình.
“Nhà bếp đã chuẩn bị xong tiệc kiểu Pháp, cô ra ngoài ăn trước đi, tôi thay đồ xong mới ra.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ không thèm nhìn Cố Cảo Đình, đi đến cửa.
Cố Cảo Đình liền nắm chặt tay của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình.
Nụ hôn rơi xuống môi cô, anh ta mạnh mẽ tiến vào trong miệng cô.
Hoắc Vi Vũ không thích đột nhiên bị hôn, không khách khí cắn đầu lưỡi của anh.
Cố Cảo Đình nhíu mày, chặn môi cô lại, một tay ôm eo, kéo cô đến bên cạnh mình, khí lực rất lớn làm cô hít thở không thông, tay kia nắm mũi của cô lại.
Hoắc Vi Vũ không thể hô hấp, thiếu ô xy, mặt đỏ bừng lên.
Không muốn chơi như vậy nữa.
Cô chỉ có thể nhả lưỡi anh ta ra.
Cố Cảo Đình trừng phạt mút lấy lưỡi cô, nhả ra nuốt vào, như muốn ăn sạch cô.
Hoắc Vi Vũ hé miệng, không màng đau đớn, dùng sức hô hấp.
Anh ta cũng không dừng lại, hôn càng thêm mãnh liệt, điên cuồng.
Hoắc Vi Vũ không đẩy anh ra được, vành mắt hơi đỏ lên.
Cố Kiều Tuyết nói không sai, anh ta muốn tra tấn cô nên mới đồng ý kết hôn với cô.
Tên ác ma này.
Anh muốn tra tấn tôi, tôi liền không cho anh như ý.
Hoắc Vi Vũ hôn trả lại anh, học cách ăn quấn lấy lưỡi đỏ, dùng sức hút vào.
Hôn anh khoảng một phút đồng hồ.
Chờ chút. Cô cảm thấy có gì sai sai.
Hình như anh ta không động, mắt sâu hóm nhìn cô, mặc cho cô hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Hoắc Vi Vũ lập tức đỏ lên, giống như mình đang chủ động nha.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ nhìn anh.
“Còn nói với tôi là không biết kỹ thuật hôn, cô cũng không có gì hơn cái này.” Cố Cảo Đình kín đáo nói.
“Tôi bị anh truyền nhiễm.” Hoắc Vi Vũ phản bác.
Cố Cảo Đình buông eo Hoắc Vi Vũ ra: “Cái tốt thì không học được, hư hỏng liền học rất tốt.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Anh đi tới tủ, liếc nhìn Hoắc Vi Vũ đang mím chặt môi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh ta hoặc là không cười, một khi cười lên thì rất xấu xa, khiến đáy lòng người ta run sợ, vô cùng tà mị:
“Sao còn chưa đi, muốn hầu hạ tôi thay quần áo hả?”
Hoắc Vi Vũ buồn nôn, điều chỉnh cảm xúc lại, xùy cười một tiếng.
“Anh có tay có chân còn muốn người khác mặc quần áo giúp anh, anh tưởng tôi là mẹ anh à?” Hoắc Vi Vũ châm chọc nói.
Cố Cảo Đình lạnh lẽo nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ chạy đi.
Cô xoa bụng xẹp lép, ở cùng một chỗ với Cố Cảo Đình còn mệt hơn một ngày làm việc.
Đói bụng rồi.
“Tôi muốn ăn cơm.” Hoắc Vi Vũ hô một tiếng.
Phòng khách im lặng.
Hoắc Vi Vũ nghĩ, chắc mấy người kia ở trong bếp. Cố Cảo Đình không cho phép liền không dám đi ra.
Cô bất đắc dĩ, đi tới nhà bếp, đẩy cửa ra…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro