Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Đoạt lại cô, hắc hắc hắc
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
"Này bạn nhỏ, ba mẹ cháu đâu?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
Đứa bé ngẩng đầu, rất lạnh nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ ngừng lại, dáng vẻ đứa bé 7,8 tuổi.
Lớn lên rất đẹp, là một tiểu chính thái (*bồ nhí).
Trưởng thành, nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều bé gái.
Chẳng qua ánh mắt của bé, giống như băng trùy, không có chút độ ấm.
"Cháu bị thương, cần đi bệnh viện chữa bệnh, là cô đụng cháu, sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu." Hoắc Vi Vũ nói.
Đứa bé kia không nói gì, đứng lên, lảo đảo đi về phía trước.
Máu dọc theo bắp chân của bé chảy xuống.
Hoắc Vi Vũ áy náy, bước lên giữ chặt tay bé trai, "Chân cháu không trị sẽ bị tàn phế, chân sẽ phải chống gậy, chạy không nhanh, không có bé gái thích đâu."
Đứa bé trai dừng bước, đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy cậu có chuyện gì đó.
Bốn phía không có người, cậu lại không chịu nói ba mẹ mình là ai, cô nên dẫn bé đi bệnh viện trước.
Hoắc Vi Vũ bế bé lên.
Vẻ mặt của bé trướng đến đỏ bừng, khẩn trương nói: "Cô làm gì thế, thả tôi xuống."
"Thì ra có thể nói chuyện.” Hoắc Vi Vũ nỡ nụ cười, nhìn tâm tình của bé không tốt, trêu chọc cậu nói: "Cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, đúng lúc cô không có chồng, đưa cháu về nuôi lớn, để làm chồng nhỉ."
Ánh mắt cậu bé căng ra, đề phòng nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ đặt bé lên ghế phụ, nhéo nhéo khuôn mặt thịt của cậu, "Đùa với cháu thôi, cô đưa cháu đi bệnh viện, cháu nhớ số điện thoại của ba mẹ không, cô giúp cháu liên lạc với bọn họ."
Đứa bé cúi đầu, không nói gì, nắm chặc quả đấm.
Hoắc Vi Vũ nhớ tới mình khi còn bé.
Lần kia uống trộm rượu của người phụ nữ kia, bị Cố Cảo Đình phát hiện cáo trạng với ba, cô bị ba đánh một trận, chạy đi.
Lúc ấy cô cảm thấy, ba mẹ không thương cô, muốn rời nhà trốn đi, một mình bước ra xã hội rộng lớn ngoài kia.
Nhưng cô còn chưa, đã bị Cố Cảo Đình bắt lấy, ôm trở về.
Cô lại bị ba đánh một trận.
Một đứa bé muốn trốn nhà từng có một linh hồn cô đơn.
"Có lời trăng trói gì không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Đứa bé kia sợ hãi nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cậu bé, khóe miệng cong lên, "Cháu không có năng lực làm việc, không có tiền, một người lang thang ơ bên ngoài, nếu như vận khí tốt, không có bị biến thái giết chết, cũng sẽ chết đói.
Cô và cháu có duyên, nếu như ngày nào đó thấy thi thể của cháu, cô sẽ nhắn lại lời của cháu cho người kia biết."
"Tôi muốn tìm ba của tôi." Đứa bé mở miệng nói.
Hoắc Vi Vũ lái xe nhìn về phía trước, "Cháu có địa chỉ ba của cháu không, sau khi đi bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, cô sẽ đưa cháu về."
"Ba của tôi có rất nhiều địa chỉ, tôi cũng không có nhớ hết, tôi cũng không biết ông ấy đang ở đâu? Tôi chỉ có số điện thoại của ông ấy, nhưng mà, cho dù tôi gọi điện thoại cho ông, ông cũng sẽ không tới gặp tôi." Đứa bé chán chường nói.
Hoắc Vi Vũ có lẽ đã hiểu, "Cháu đọc số điện thoại cho cô. Cô nhắn anh ta tới gặp cháu."
Đứa bé không nói gì, thẳng đến kiểm tra hoàn tất cũng không có nói.
May mắn đầu gối cậu bé chỉ bị trầy da.
Hoắc Vi Vũ sợ cậu chạy lung tung, trước dẫn theo trở về.
Cô đưa cho bé một hộp sữa chua, hỏi: "Đói không? Cô nấu mì cho cháu ăn."
Đứ bé nhìn hộp sữa chua, do dự một hồi, nói: "Cô gọi điện thoại cho ba của cháu đi, cháu đọc số cho cô."
"OK, không có vấn đề." Hoắc Vi Vũ mới nhớ tới, điện thoại vẫn còn tắt máy.
Cô khởi động máy, điện thoại vẫn còn điện, đoán chừng lúc ngủ bị trung tá Thượng tắt nguồn.
Reng, reng đều là điện báo nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ trước không có quản, bấm số điện thoại cậu bé đọc.
Đứa bé nói xong, cô mới phát hiện, số điện thoại cậu đọc, lại là V tiên sinh
Đứa bé ngẩng đầu, rất lạnh nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ ngừng lại, dáng vẻ đứa bé 7,8 tuổi.
Lớn lên rất đẹp, là một tiểu chính thái (*bồ nhí).
Trưởng thành, nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều bé gái.
Chẳng qua ánh mắt của bé, giống như băng trùy, không có chút độ ấm.
"Cháu bị thương, cần đi bệnh viện chữa bệnh, là cô đụng cháu, sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu." Hoắc Vi Vũ nói.
Đứa bé kia không nói gì, đứng lên, lảo đảo đi về phía trước.
Máu dọc theo bắp chân của bé chảy xuống.
Hoắc Vi Vũ áy náy, bước lên giữ chặt tay bé trai, "Chân cháu không trị sẽ bị tàn phế, chân sẽ phải chống gậy, chạy không nhanh, không có bé gái thích đâu."
Đứa bé trai dừng bước, đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy cậu có chuyện gì đó.
Bốn phía không có người, cậu lại không chịu nói ba mẹ mình là ai, cô nên dẫn bé đi bệnh viện trước.
Hoắc Vi Vũ bế bé lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt của bé trướng đến đỏ bừng, khẩn trương nói: "Cô làm gì thế, thả tôi xuống."
"Thì ra có thể nói chuyện.” Hoắc Vi Vũ nỡ nụ cười, nhìn tâm tình của bé không tốt, trêu chọc cậu nói: "Cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, đúng lúc cô không có chồng, đưa cháu về nuôi lớn, để làm chồng nhỉ."
Ánh mắt cậu bé căng ra, đề phòng nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ đặt bé lên ghế phụ, nhéo nhéo khuôn mặt thịt của cậu, "Đùa với cháu thôi, cô đưa cháu đi bệnh viện, cháu nhớ số điện thoại của ba mẹ không, cô giúp cháu liên lạc với bọn họ."
Đứa bé cúi đầu, không nói gì, nắm chặc quả đấm.
Hoắc Vi Vũ nhớ tới mình khi còn bé.
Lần kia uống trộm rượu của người phụ nữ kia, bị Cố Cảo Đình phát hiện cáo trạng với ba, cô bị ba đánh một trận, chạy đi.
Lúc ấy cô cảm thấy, ba mẹ không thương cô, muốn rời nhà trốn đi, một mình bước ra xã hội rộng lớn ngoài kia.
Nhưng cô còn chưa, đã bị Cố Cảo Đình bắt lấy, ôm trở về.
Cô lại bị ba đánh một trận.
Một đứa bé muốn trốn nhà từng có một linh hồn cô đơn.
"Có lời trăng trói gì không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Đứa bé kia sợ hãi nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cậu bé, khóe miệng cong lên, "Cháu không có năng lực làm việc, không có tiền, một người lang thang ơ bên ngoài, nếu như vận khí tốt, không có bị biến thái giết chết, cũng sẽ chết đói.
Cô và cháu có duyên, nếu như ngày nào đó thấy thi thể của cháu, cô sẽ nhắn lại lời của cháu cho người kia biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi muốn tìm ba của tôi." Đứa bé mở miệng nói.
Hoắc Vi Vũ lái xe nhìn về phía trước, "Cháu có địa chỉ ba của cháu không, sau khi đi bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, cô sẽ đưa cháu về."
"Ba của tôi có rất nhiều địa chỉ, tôi cũng không có nhớ hết, tôi cũng không biết ông ấy đang ở đâu? Tôi chỉ có số điện thoại của ông ấy, nhưng mà, cho dù tôi gọi điện thoại cho ông, ông cũng sẽ không tới gặp tôi." Đứa bé chán chường nói.
Hoắc Vi Vũ có lẽ đã hiểu, "Cháu đọc số điện thoại cho cô. Cô nhắn anh ta tới gặp cháu."
Đứa bé không nói gì, thẳng đến kiểm tra hoàn tất cũng không có nói.
May mắn đầu gối cậu bé chỉ bị trầy da.
Hoắc Vi Vũ sợ cậu chạy lung tung, trước dẫn theo trở về.
Cô đưa cho bé một hộp sữa chua, hỏi: "Đói không? Cô nấu mì cho cháu ăn."
Đứ bé nhìn hộp sữa chua, do dự một hồi, nói: "Cô gọi điện thoại cho ba của cháu đi, cháu đọc số cho cô."
"OK, không có vấn đề." Hoắc Vi Vũ mới nhớ tới, điện thoại vẫn còn tắt máy.
Cô khởi động máy, điện thoại vẫn còn điện, đoán chừng lúc ngủ bị trung tá Thượng tắt nguồn.
Reng, reng đều là điện báo nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ trước không có quản, bấm số điện thoại cậu bé đọc.
Đứa bé nói xong, cô mới phát hiện, số điện thoại cậu đọc, lại là V tiên sinh
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro