Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Không muốn yêu người khác.. Bá đạo
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
"Tôi có thể không đi không?" Hoắv Vi Vũ không muốn đụng mặt Cố Cảo Đình, điều đó làm cô rất khó chịu.
"Cô càng trốn, càng chứng minh cô nhu nhược, vậy sẽ không vượt qua được?" Tô Bồi Ân ý vị thâm trường nói ra.
Hoắc Vi Vũ xuy nghĩ, vô thức cầm nĩa đâm đâm bàn.
"Tô tổng, tôi nghe Tiểu Ba nói, anh cũng đầu tư ở nước ngoài rất nhiều đúng không?" Hoắc Vi Vũ dò hỏi.
"Ừm, đúng rồi. Làm sao?" Tô Bồi Ân nhìn cô.
Bên trong mắt cô lóe sáng, so với bình thường, linh động hơn rất nhiều.
"Nếu như tôi giúp anh đàm phán thành công hạng mục, anh có thể phái tôi ra nước ngoài công tác được không, bay tới bay lui, cũng không còn thời gian rãnh nữa." Hoắc Vi Vũ hỏi.
Như thế, cô sẽ không có khả năng gặp Cố Cảo Đình nữa.
"Ừm, có thể, quan trọng là cô phải có thực lực." Tô Bồi Ân rót cho cô một ly rượu vang đỏ.
Hoắc Vi Vũ đang mang thai, nên từ chối nói:
"Tôi không uống rượu, uống sẽ say."
"Năng lực của cô chỉ có như vậy?"
Tô Bồi Ân trực tiếp đả kích cô.
Cô cầm ly rượu lên.
UỐng một chút, chắc cũng không sao đâu.
Hoắc Vi Vũ uống hết một hơi, đưa ly trống cho anh.
Tô Bồi Ân cười:
"Tốt lắm, tôi đi lấy đồ ăn."
Anh đứng dậy, Hoắc Vi Vũ lập tức cầm điện thoại di động tra trên mạng: Mang thai sơ kỳ, có thể uống rượu vang hay không?
Baidu trả lời: Mỗi tuần nên uống một đến hai ly, tốt cho bé.
Cô an lòng.
Tô Bồi Ân cầm một khay thịt bò đặt lên bàn, kéo ghế, ngồi xuống.
"Xem phim khuya không?" Anh hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu:
"Mệt lắm, xem phim, thà ở quán rượu ngủ còn tốt hơn."
"Ừm. Tôi cũng chỉ hỏi thôi, Cố Cảo Đình bao hết rạp phim rồi, cô muốn xem cũng không vào được." Tô Bồi Ân hờ hững nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô cảm thấy, Tô Bồi Ân luôn muốn làm cô khó chịu.
Mỗi lần tâm tình cô tốt hơn chút, liền đả kích cô.
Một ngọn lửa vô danh bốc lên.
Tô Bồi Ân nhìn cô, ghét bỏ nói:
"Nhìn cô phản ứng như vậy, còn lâu mới vượt qua được, biết thế không nói cho cô biết."
Tô Bồi Ân gọi điện thoại, phân phó nói:
"Hủy bỏ theo dõi Cố Cảo Đình."
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Anh theo dõi anh ta làm gì?" Hoắc Vi Vũ nghi ngờ hỏi.
"Rãnh rổi sinh nông nổi, cô tin không?" Tô Bồi Ân giả bộ cà lơ phất phơ nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn kĩ anh:
"Cố Cảo Đình đến Linh Đô, anh liền đến Linh Đô, đi đâu cũng có thể đụng mặt Cố Cảo Đình, ăn cơm cũng gặp, xem phim cũng gặp, tôi không tin trên thế giới này có nhiều cái trùng hợp như vậy. Huống chi, anh là người kinh doanh, sẽ không vì nhàm chán mà đốt tiền như vậy."
Tô Bồi Ân cười, búng cái trán của Hoắc Vi Vũ:
"Cô bé, không nên quá thông minh, thông minh sẽ chết sớm, ngốc mới là phúc."
"Rốt cuộc mục đích của anh là gì?" Hoắc Vi Vũ phòng bị hỏi, trong lòng hơi lo lắng.
Tô Bồi Ân thở dài một hơi:
"Đến Linh Đô là kinh doanh, không phải tôi àn bài, tôi cũng không siêu phàm như vậy. Mặc khác, phàm là khách du lịch, nhất định sẽ đến quán ăn nổi tiếng nhất khu vực để ăn, về phần xem phim, vừa rồi tôi mới sai người theo dõi anh ta, vì anh ta cảnh cáo tôi, dù sao tôi cũng phải đề phòng chút."
"Sao anh ta lại cảnh cáo anh?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.
"Cảnh cáo tôi không nên đánh chủ ý lên người cô, không được đùa bỡn cô, không được dẫn cô qua nước M, chỉ vậy thôi." Tô Bồi Ân ung dung nói.
Nhìn anh cũng không giống nói láo.
"Anh ta cảnh cáo anh lúc nào?"
"Cô càng trốn, càng chứng minh cô nhu nhược, vậy sẽ không vượt qua được?" Tô Bồi Ân ý vị thâm trường nói ra.
Hoắc Vi Vũ xuy nghĩ, vô thức cầm nĩa đâm đâm bàn.
"Tô tổng, tôi nghe Tiểu Ba nói, anh cũng đầu tư ở nước ngoài rất nhiều đúng không?" Hoắc Vi Vũ dò hỏi.
"Ừm, đúng rồi. Làm sao?" Tô Bồi Ân nhìn cô.
Bên trong mắt cô lóe sáng, so với bình thường, linh động hơn rất nhiều.
"Nếu như tôi giúp anh đàm phán thành công hạng mục, anh có thể phái tôi ra nước ngoài công tác được không, bay tới bay lui, cũng không còn thời gian rãnh nữa." Hoắc Vi Vũ hỏi.
Như thế, cô sẽ không có khả năng gặp Cố Cảo Đình nữa.
"Ừm, có thể, quan trọng là cô phải có thực lực." Tô Bồi Ân rót cho cô một ly rượu vang đỏ.
Hoắc Vi Vũ đang mang thai, nên từ chối nói:
"Tôi không uống rượu, uống sẽ say."
"Năng lực của cô chỉ có như vậy?"
Tô Bồi Ân trực tiếp đả kích cô.
Cô cầm ly rượu lên.
UỐng một chút, chắc cũng không sao đâu.
Hoắc Vi Vũ uống hết một hơi, đưa ly trống cho anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Bồi Ân cười:
"Tốt lắm, tôi đi lấy đồ ăn."
Anh đứng dậy, Hoắc Vi Vũ lập tức cầm điện thoại di động tra trên mạng: Mang thai sơ kỳ, có thể uống rượu vang hay không?
Baidu trả lời: Mỗi tuần nên uống một đến hai ly, tốt cho bé.
Cô an lòng.
Tô Bồi Ân cầm một khay thịt bò đặt lên bàn, kéo ghế, ngồi xuống.
"Xem phim khuya không?" Anh hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu:
"Mệt lắm, xem phim, thà ở quán rượu ngủ còn tốt hơn."
"Ừm. Tôi cũng chỉ hỏi thôi, Cố Cảo Đình bao hết rạp phim rồi, cô muốn xem cũng không vào được." Tô Bồi Ân hờ hững nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô cảm thấy, Tô Bồi Ân luôn muốn làm cô khó chịu.
Mỗi lần tâm tình cô tốt hơn chút, liền đả kích cô.
Một ngọn lửa vô danh bốc lên.
Tô Bồi Ân nhìn cô, ghét bỏ nói:
"Nhìn cô phản ứng như vậy, còn lâu mới vượt qua được, biết thế không nói cho cô biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Bồi Ân gọi điện thoại, phân phó nói:
"Hủy bỏ theo dõi Cố Cảo Đình."
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Anh theo dõi anh ta làm gì?" Hoắc Vi Vũ nghi ngờ hỏi.
"Rãnh rổi sinh nông nổi, cô tin không?" Tô Bồi Ân giả bộ cà lơ phất phơ nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn kĩ anh:
"Cố Cảo Đình đến Linh Đô, anh liền đến Linh Đô, đi đâu cũng có thể đụng mặt Cố Cảo Đình, ăn cơm cũng gặp, xem phim cũng gặp, tôi không tin trên thế giới này có nhiều cái trùng hợp như vậy. Huống chi, anh là người kinh doanh, sẽ không vì nhàm chán mà đốt tiền như vậy."
Tô Bồi Ân cười, búng cái trán của Hoắc Vi Vũ:
"Cô bé, không nên quá thông minh, thông minh sẽ chết sớm, ngốc mới là phúc."
"Rốt cuộc mục đích của anh là gì?" Hoắc Vi Vũ phòng bị hỏi, trong lòng hơi lo lắng.
Tô Bồi Ân thở dài một hơi:
"Đến Linh Đô là kinh doanh, không phải tôi àn bài, tôi cũng không siêu phàm như vậy. Mặc khác, phàm là khách du lịch, nhất định sẽ đến quán ăn nổi tiếng nhất khu vực để ăn, về phần xem phim, vừa rồi tôi mới sai người theo dõi anh ta, vì anh ta cảnh cáo tôi, dù sao tôi cũng phải đề phòng chút."
"Sao anh ta lại cảnh cáo anh?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.
"Cảnh cáo tôi không nên đánh chủ ý lên người cô, không được đùa bỡn cô, không được dẫn cô qua nước M, chỉ vậy thôi." Tô Bồi Ân ung dung nói.
Nhìn anh cũng không giống nói láo.
"Anh ta cảnh cáo anh lúc nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro