Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Miễn là còn sống, không có gì là không thể
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
Trên màn hình TV phát đoạn giám sát ở một quán rượu.
Thời gian là buổi trưa lúc 11 giờ 45 phút.
Một chiếc xe tải màu đen đứng trước cửa quán rượu.
Một người mặc đồ đen che mặt béo lùn đột nhiên xuất hiện, bắt một cô bé đang kéo đàn nhị.
Cha của cô bé đó, là một người đàn ông bị gãy tay chân, không thể đi lại, không còn cách nào khác, chỉ có thể gào thét.
Xe tải không có bảng số.
Camera giám sát cũng không ghi lại rõ mặt của người nọ.
Có người đồng tình nhìn người đàn ông ăn mày, lập tức giúp ông báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, hiểu rõ tình huống, đưa người đàn ông đến viện phúc lợi.
Hoắc Vi Vũ xem hết tin tức, trong lòng có loại cảm giác đắng chát.
Cô bé bị bắt đi, tính mạng như đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Cha của cô bé đều dựa vào chăm sóc, nếu như mất cô bé này, thì ông ta như người tàn phế.
Vốn cuộc sống của bọn họ đã gian nan, bây giờ lại hoạ vô đơn chí, ông trời như muốn triệt con đường sống của họ.
Cô thấy cuộc sống của cô không tốt, nhưng trên thực tế, so với những người khác, cô ngoại trừ tình cảm bị tổn thương, thì tay chân vẫn đầy đủ, có thể làm việc, không lo ăn lo mặc, còn may mắn hơn những người kia gấp trăm lần.
Cho nên, cô phải tích cực sống.
Miễn là còn sống, thì không có gì là không thể.
Thẩm Mặc Thần gọi điện đến.
"Có chuyện gì không, Tiểu Vũ." Anh uống quá nhiều, nói chuyện lắp bắp không rõ ràng.
"Nhị ca, có phải gần đây anh muốn thua mua một chơi " Khải năng hành" của một công ty nào đó không?" Hoắc Vi Vũ thẳng vào vấn đề nói.
"Ừm, đúng rồi. Làm sao em biết?" Thẩm Mặc Thần hiếiu kỳ nói.
"Bây giờ em đang tham gia một phòng thương nghiệp ở tỉnh Ninh Giang, lúc ăn cơm, bọn họ nói đến anh, vì nguyên nhân vì mà anh một mực không đàm luận vậy?" Hoắc Vi Vũ quan tâm hỏi.
"Thiết kế của công ty trò chơi này rất tốt, từ chương trình, hình ảnh hay là BUG, khuyết điểm duy nhất là không đủ vốn, cho nên, cũng không thu được nhiều lời, anh muốn mua để phối hợp quảng bá điện ảnh, nhưng mà, ông chủ của công ty này có ý tránh né, có thể là đang đánh vào tâm lý nhà đầu tư, dù sao, người tìm anh ta cũng không ít mà." Thẩm Mặc Thần phân tích nói.
"Ông chủ của công ty đó có phải tên là Tắng Khải Kỳ?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Ừ, anh ta làm vận doanh cùng quản lý, kỹ thuật thiên tài là anh trai của anh ta, chẳng qua, anh trai của anh ta cái gì cũng nghe anh ta, cho nên, phải nói chuyện với Tắng Khải Kỳ mới có tác dụng." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
"Tờ đơn này rất quan trọng với anh sao?" Hoắc Vi Vũ dò hỏi.
Thẩm Mặc Thần trầm mặc một hồi, không có trực tiếp trả lời:
" Thành sự tại thiên mưu sự tại nhân, nổ lực hết sức là được."
Hoắc Vi Vũ nghe ra anh là chấp nhận.
"Nhị ca, hôm nay em vào phòng thương nghiêp đụng phải Tắng Khải Kỳ, anh ta cũng ở Tứ Xuyên, trước đó cùng trường với em." Hoắc Vi Vũ nói.
"Anh ta cùng trường với em?" Thẩm Mặc Thần kinh ngạc:
"Theo anh được biết, lúc cấp 3 anh ta đi du học ở Mỹ mà."
"Cũng là bạn chung trường thời cấp 3, em hẹn anh ta thử, nếu như anh ta chịu gặp mặt, thì em sẽ báo cho anh." Hoắc Vi Vũ nói.
"Được."
Hoắc Vi Vũ cúp máy, trong đầu trầm tư.
Hôm qua thái độ của cô với Tắng Khải Kỳ cực kỳ không tốt, cô nên hẹn anh ta thế nào đây?
Muốnc cô ăn nói khép nép, mặt dày mày dạn, cô không thể làm được.
Tùy cơ ứng biến đi.
Buổi sáng, Hoắc Vi Vũ dậy rất sớm, cô lấy điện thoại ra, mới 6 giờ 15 phút, phía trên có tin báo của Cố Cảo Đình, cô mở ra xem.
Thời gian là buổi trưa lúc 11 giờ 45 phút.
Một chiếc xe tải màu đen đứng trước cửa quán rượu.
Một người mặc đồ đen che mặt béo lùn đột nhiên xuất hiện, bắt một cô bé đang kéo đàn nhị.
Cha của cô bé đó, là một người đàn ông bị gãy tay chân, không thể đi lại, không còn cách nào khác, chỉ có thể gào thét.
Xe tải không có bảng số.
Camera giám sát cũng không ghi lại rõ mặt của người nọ.
Có người đồng tình nhìn người đàn ông ăn mày, lập tức giúp ông báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, hiểu rõ tình huống, đưa người đàn ông đến viện phúc lợi.
Hoắc Vi Vũ xem hết tin tức, trong lòng có loại cảm giác đắng chát.
Cô bé bị bắt đi, tính mạng như đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Cha của cô bé đều dựa vào chăm sóc, nếu như mất cô bé này, thì ông ta như người tàn phế.
Vốn cuộc sống của bọn họ đã gian nan, bây giờ lại hoạ vô đơn chí, ông trời như muốn triệt con đường sống của họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thấy cuộc sống của cô không tốt, nhưng trên thực tế, so với những người khác, cô ngoại trừ tình cảm bị tổn thương, thì tay chân vẫn đầy đủ, có thể làm việc, không lo ăn lo mặc, còn may mắn hơn những người kia gấp trăm lần.
Cho nên, cô phải tích cực sống.
Miễn là còn sống, thì không có gì là không thể.
Thẩm Mặc Thần gọi điện đến.
"Có chuyện gì không, Tiểu Vũ." Anh uống quá nhiều, nói chuyện lắp bắp không rõ ràng.
"Nhị ca, có phải gần đây anh muốn thua mua một chơi " Khải năng hành" của một công ty nào đó không?" Hoắc Vi Vũ thẳng vào vấn đề nói.
"Ừm, đúng rồi. Làm sao em biết?" Thẩm Mặc Thần hiếiu kỳ nói.
"Bây giờ em đang tham gia một phòng thương nghiệp ở tỉnh Ninh Giang, lúc ăn cơm, bọn họ nói đến anh, vì nguyên nhân vì mà anh một mực không đàm luận vậy?" Hoắc Vi Vũ quan tâm hỏi.
"Thiết kế của công ty trò chơi này rất tốt, từ chương trình, hình ảnh hay là BUG, khuyết điểm duy nhất là không đủ vốn, cho nên, cũng không thu được nhiều lời, anh muốn mua để phối hợp quảng bá điện ảnh, nhưng mà, ông chủ của công ty này có ý tránh né, có thể là đang đánh vào tâm lý nhà đầu tư, dù sao, người tìm anh ta cũng không ít mà." Thẩm Mặc Thần phân tích nói.
"Ông chủ của công ty đó có phải tên là Tắng Khải Kỳ?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Ừ, anh ta làm vận doanh cùng quản lý, kỹ thuật thiên tài là anh trai của anh ta, chẳng qua, anh trai của anh ta cái gì cũng nghe anh ta, cho nên, phải nói chuyện với Tắng Khải Kỳ mới có tác dụng." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
"Tờ đơn này rất quan trọng với anh sao?" Hoắc Vi Vũ dò hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Mặc Thần trầm mặc một hồi, không có trực tiếp trả lời:
" Thành sự tại thiên mưu sự tại nhân, nổ lực hết sức là được."
Hoắc Vi Vũ nghe ra anh là chấp nhận.
"Nhị ca, hôm nay em vào phòng thương nghiêp đụng phải Tắng Khải Kỳ, anh ta cũng ở Tứ Xuyên, trước đó cùng trường với em." Hoắc Vi Vũ nói.
"Anh ta cùng trường với em?" Thẩm Mặc Thần kinh ngạc:
"Theo anh được biết, lúc cấp 3 anh ta đi du học ở Mỹ mà."
"Cũng là bạn chung trường thời cấp 3, em hẹn anh ta thử, nếu như anh ta chịu gặp mặt, thì em sẽ báo cho anh." Hoắc Vi Vũ nói.
"Được."
Hoắc Vi Vũ cúp máy, trong đầu trầm tư.
Hôm qua thái độ của cô với Tắng Khải Kỳ cực kỳ không tốt, cô nên hẹn anh ta thế nào đây?
Muốnc cô ăn nói khép nép, mặt dày mày dạn, cô không thể làm được.
Tùy cơ ứng biến đi.
Buổi sáng, Hoắc Vi Vũ dậy rất sớm, cô lấy điện thoại ra, mới 6 giờ 15 phút, phía trên có tin báo của Cố Cảo Đình, cô mở ra xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro