Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Rốt cuộc anh muốn gì
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
Binh lính còn chưa ra khỏi cửa, Hoắc Vi Vũ đã chạy vào, mém chút va vào người người nọ.
Cô vẫn cho rằng người nọ là V tiên sinh.
"Tôi tránh ở chỗ này một chút, chờ bạn tôi đến đón." Hoắc Vi Vũ nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, lúc này mới ý thức được V tiên sinh ở bên trong.
Vậy người ở trước mắt cô, có thể là thuộc hạ của V tiên sinh.
Hoắc Vi Vũ khó khăn mở miệng.
Bính lính nhìn thoáng qua bên ngoài, báo cáo với Cố Cảo Đình:
"Có ba cô gái, một người cầm ống tiêm."
"Bắt lại." Cố Cảo Đình ngắn gọn súc tích nói.
"Vâng."
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy binh lính ra ngoài.
"Các cô gái kia muốn làm hại cô?" Cố Cảo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ định thần, nhìn mình trong gương, suy đoán nói:
"Chắc là, vừa nãy có chút hiểu lầm."
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, rũ mắt nhìn cô:
"Cô thật khiến người ta không thể bớt lo."
Hoắc Vi Vũ đang suy nghĩ gì đó, không nghe rõ Cố Cảo Đình nói gì: "Hả?" một tiếng.
Binh lính xách con người như xách một con gà, ném bọn người Bối Bối vào phòng.
"Tại sao lại bắt chúng tôi?" Bối Bối vênh váo tự đắc chất vấn binh lính.
"Trong tay cầm cái gì?" Âm thanh của Cố Cảo Đình thông qua máy đổi giọng truyền ra.
Bối Bối thấy Hoắc Vi Vũ tìm được chỗ dựa.
Cô liền giấu ống chích sau lưng, ngụy biện nói:
"Tôi và bạn tôi dùng để chơi, ảnh hưởng gì đến mấy người?"
"Thật sao?" Vốn Cố Cảo Đình không tin, phân phó nói:
"Trương quản lý, mở một gian phòng cho ba cô ta, không cho phép bất luận người nào quấy rầy, cho các cô ta chơi thật tốt."
"Vâng." Trương quản lý gật đầu.
Trên tay Bối Bối trống rỗng, ống chích đã bị binh lính cướp.
Kim châm tiêm vào tay cô.
Bối Bối hoảng hốt, công dụng của thuốc đến rất nhanh, ba giây, mắt của cô bắt đầu mông lung, đầu óc mơ màng, bản năng của cơ thể trổi dậy.
Cô ôm cổ binh lính, môi son hôn vào.
Binh lính không chút lưu tình đẩy cô ra, trong mắt đều là chán ghét.
Bối Bối như thấy mình bị ghét bỏ, vội vàng thỉnh cầu nói:
"Tôi muốn, cho tôi, tôi muốn."
Hoắc Vi Vũ nhìn sắc mặt của Bối Bối bạo hồng, tay dọc theo mép váy luồn vào.
Cô liền biết trong ống tiêm là thứ gì rồi.
Nếu cô bị tiêm, tại nơi này, một người bạn cũng không có, đụng phải mấy tên đàn ông khác là chết chắc.
Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, lông mi khẽ run.
Bọn người Bối Bối bị binh lính mang đi, ném vào phòng.
Tiếng thét chói tai của phụ nữ truyền đến.
Cửa liền bị khóa lại, ngăn chặn âm thanh bên trong.
Trong một căn phòng kín mít, toàn là phụ nữ, đối với Bối Bối là một cực hình.
Mặt khác bạn của Bối Bối bị cô ta dây dưa, cũng là một loại tra tấn.
"Hài lòng không?" Đột nhiên Cố Cảo Đình lên tiếng.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại.
Bất kể như thế nào, anh ta đã cứu cô, nếu như không có anh, không biết cô sẽ bị như thế nào nữa.
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ nói.
"Như vậy thôi sao?" Đương nhiên Cố Cảo Đình cũng không hài lòng lắm, tròng mắt lạnh như băng khóa chặt cô.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ rủ xuống.
Cô biết, đối phương có thể ra một trăm vạn cho cô, khẳng định không có đơn giản như vậy.
Cô không muốn vừa thoát ra ổ sói lại rơi vào hang hổ.
"Vậy anh muốn thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, đôi mắt nhìn thẳng tấm gương, trầm xuống cùng lãnh đạm.
Giống như, muốn nhìn xuyên thấu qua tấm gương, thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đối diện.
Suy đoán, không bằng trực tiếp hỏi luôn.
Cô vẫn cho rằng người nọ là V tiên sinh.
"Tôi tránh ở chỗ này một chút, chờ bạn tôi đến đón." Hoắc Vi Vũ nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, lúc này mới ý thức được V tiên sinh ở bên trong.
Vậy người ở trước mắt cô, có thể là thuộc hạ của V tiên sinh.
Hoắc Vi Vũ khó khăn mở miệng.
Bính lính nhìn thoáng qua bên ngoài, báo cáo với Cố Cảo Đình:
"Có ba cô gái, một người cầm ống tiêm."
"Bắt lại." Cố Cảo Đình ngắn gọn súc tích nói.
"Vâng."
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy binh lính ra ngoài.
"Các cô gái kia muốn làm hại cô?" Cố Cảo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ định thần, nhìn mình trong gương, suy đoán nói:
"Chắc là, vừa nãy có chút hiểu lầm."
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, rũ mắt nhìn cô:
"Cô thật khiến người ta không thể bớt lo."
Hoắc Vi Vũ đang suy nghĩ gì đó, không nghe rõ Cố Cảo Đình nói gì: "Hả?" một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Binh lính xách con người như xách một con gà, ném bọn người Bối Bối vào phòng.
"Tại sao lại bắt chúng tôi?" Bối Bối vênh váo tự đắc chất vấn binh lính.
"Trong tay cầm cái gì?" Âm thanh của Cố Cảo Đình thông qua máy đổi giọng truyền ra.
Bối Bối thấy Hoắc Vi Vũ tìm được chỗ dựa.
Cô liền giấu ống chích sau lưng, ngụy biện nói:
"Tôi và bạn tôi dùng để chơi, ảnh hưởng gì đến mấy người?"
"Thật sao?" Vốn Cố Cảo Đình không tin, phân phó nói:
"Trương quản lý, mở một gian phòng cho ba cô ta, không cho phép bất luận người nào quấy rầy, cho các cô ta chơi thật tốt."
"Vâng." Trương quản lý gật đầu.
Trên tay Bối Bối trống rỗng, ống chích đã bị binh lính cướp.
Kim châm tiêm vào tay cô.
Bối Bối hoảng hốt, công dụng của thuốc đến rất nhanh, ba giây, mắt của cô bắt đầu mông lung, đầu óc mơ màng, bản năng của cơ thể trổi dậy.
Cô ôm cổ binh lính, môi son hôn vào.
Binh lính không chút lưu tình đẩy cô ra, trong mắt đều là chán ghét.
Bối Bối như thấy mình bị ghét bỏ, vội vàng thỉnh cầu nói:
"Tôi muốn, cho tôi, tôi muốn."
Hoắc Vi Vũ nhìn sắc mặt của Bối Bối bạo hồng, tay dọc theo mép váy luồn vào.
Cô liền biết trong ống tiêm là thứ gì rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô bị tiêm, tại nơi này, một người bạn cũng không có, đụng phải mấy tên đàn ông khác là chết chắc.
Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, lông mi khẽ run.
Bọn người Bối Bối bị binh lính mang đi, ném vào phòng.
Tiếng thét chói tai của phụ nữ truyền đến.
Cửa liền bị khóa lại, ngăn chặn âm thanh bên trong.
Trong một căn phòng kín mít, toàn là phụ nữ, đối với Bối Bối là một cực hình.
Mặt khác bạn của Bối Bối bị cô ta dây dưa, cũng là một loại tra tấn.
"Hài lòng không?" Đột nhiên Cố Cảo Đình lên tiếng.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại.
Bất kể như thế nào, anh ta đã cứu cô, nếu như không có anh, không biết cô sẽ bị như thế nào nữa.
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ nói.
"Như vậy thôi sao?" Đương nhiên Cố Cảo Đình cũng không hài lòng lắm, tròng mắt lạnh như băng khóa chặt cô.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ rủ xuống.
Cô biết, đối phương có thể ra một trăm vạn cho cô, khẳng định không có đơn giản như vậy.
Cô không muốn vừa thoát ra ổ sói lại rơi vào hang hổ.
"Vậy anh muốn thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, đôi mắt nhìn thẳng tấm gương, trầm xuống cùng lãnh đạm.
Giống như, muốn nhìn xuyên thấu qua tấm gương, thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đối diện.
Suy đoán, không bằng trực tiếp hỏi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro