Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Sống đến già vẫn còn học
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
"Tố nữ kinh?" (*Giải thích theo cách nói ở Trung Quốc: Sách Tố Nữ là
sách dạy về phòng trung, giao hợp hay nhất, vì rất là hiệu nghiệm. Đây
là bí kiếp cho các bậc Đế Vương và giai cấp quý tộc, họ dành riêng để
theo đó mà hưởng của Trời.)
Sách cấm trong truyền thuyết?
Cố Cảo Đình rõ ràng đọc thuộc lòng, anh cũng quá, quá biến thái rôi.
Trái tim của Hoắc Vi Vũ không khỏi đập nhanh hơn.
Cô hắng giọng một cái, hỏi: "Vậy đó giờ có tố nam kinh không?"
Ánh mắt Cố Cảo Đình có chút ái muội, "Muốn học?"
Đôi mắt của Hoắc Vi Vũ lóe lên.
Không biết có phải do nóng hay không, hay do khẩn trương, trong cơ thể có luồng máu bắt đầu khởi động, đốt nóng đốt nóng, sắc mặt ửng đỏ.
"Tùy tiện hỏi thôi." Hoắc Vi Vũ không được tự nhiên nói.
Khóe miệng Cố Cảo Đình có chút giơ lên, đưa áo ngủ cho cô, "Học một chút cũng tốt, chúng ta đều hưởng thụ."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô rũ mắt xuống, cầm lấy quần áo mặc lên người.
Cố Cảo Đình mở cửa phòng tắm ra, đi ra ngoài.
Điện thoại không ngừng vang lên.
Anh nghe máy.
Hoắc Vi Vũ nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm, trong giọng nói mang theo chút lạnh lùng.
"Tôi đã biết, bây giờ tôi sẽ qua." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nghe được anh nói muốn đi, trong lòng thở dài một hơi.
Mong rằng anh đi rồi không về, từ nay về sau cách xa nhau hai bến bờ mênh mông.
Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "Tôi có việc, bây giờ phải đi."
Hoắc Vi Vũ lười biến dựa ở trên khung cửa, hai tay ôm ngực, vừa cười vừa nói: "Đi đường cẩn thận."
Cố Cảo Đình lưu loát mặc vào áo sơmi định chế (*hàng đặt theo yêu cầu), cẩn thận gài nút, trầm giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ kêu trung tá Thượng đưa đồ vật cô muốn đến đây."
Cô muốn cái gì hả?
A, cô nhớ tới: tố nam kinh.
Cố Cảo Đình mặc âu phục xong, khôi phục bộ dáng lịch sự tao nhã tự phụ lúc bình thường, nghiêm túc lạnh lùng.
Anh liếc nhìn về phía cô, dặn dò: "Cô ở nhà một mình cứ lấy ra xem, không hiểu có thể hỏi tôi, hoặc là chờ tôi về, hôm nay tôi sẽ cố gắng về sớm để xem cùng cô."
Anh nói rất nghiêm túc, hình như xem chuyện thành là đương nhiên.
Hoắc Vi Vũ không nói gì.
Tuy chưa có xem tố nam kinh, nhưng trong máy tính có rất nhiều, chuyện như vậy, còn cần hỏi anh sao?
Anh cho rằng cô là cô bé 12 tuổi đáng yêu ngây thơ ah?
Cố Cảo Đình từ cửa ra vào đi ra ngoài, Hoắc Vi Vũ đóng cửa lại.
Cố Cảo Đình không có ở đây, không khí cũng mát mẻ hơn nhiều, cô nằm lên giường, chỉ chốc lát, liền ngủ mất rồi.
Buổi sáng
Hoắc Vi Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô từ phía dưới gối đầu lấy ra điện thoại di động, ánh mắt cũng không có mở ra, bấm nghe, giọng lười biếng nói: "Tốt nhất là mấy người có việc gấp, nếu không, tôi sẽ cho mấy người vừa gặp chu công sẽ mãi mãi không tỉnh lại."
Đầu dây bên kia trầm mặc ba giây, giọng giải quyết việc chung nói ra: "Xin chào, cô là Hoắc Vi Vũ phải không."
Hoắc Vi Vũ nghe được giọng nói của người lạ, mở to mắt."Cô là?"
"Ta là bộ phận nhân sự của công ty giải trí Kình Thiên, Trương Ái Hoa, xin hỏi sáng nay cô có rảnh đến công ty tôi phỏng vấn hay không."
"A, " Hoắc Vi Vũ từ trên giường ngồi xuống, vuốt vuốt mấy sợi tóc dài trên trán, trả lời: "Có."
"À, 9h sáng à, không có vấn đề."
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, 8h, "Không có vấn đề."
Cô từ trên giường nhảy xuống, mở ngăn tủ ra, chọn một bộ váy, áo sơ mi màu đỏ, váy màu đen, dây thắt lưng màu vàng kim.
Thời gian quá vội, cô không kịp giờ để trang điểm rồi.
May mắn vết sẹo trên mặt đã mờ đi, không cần che giấu.
Cô lấy mật sữa, lanmer nhanh chóng thoa lên mặt, vẽ mi mắt hơi đậm lên, bấm mi vuốt lông mi, thoa lên son môi hồng nhạt.
Nhìn về phía mình trong gương.
Xong.
Có hiệu quả không khác mấy với khi ở tiệm trang điểm của Nhan Sơ, lúc đầu cô ta không có để ý tới dạy cô trang điểm.
Hoắc Vi Vũ chẳng muốn so đo, vừa đi đường, vừa cột tóc cao đuôi ngựa.
Mở cửa, thấy Cố Cảo Đình đang ở ngoài cửa, lại càng hoảng sợ.
Sách cấm trong truyền thuyết?
Cố Cảo Đình rõ ràng đọc thuộc lòng, anh cũng quá, quá biến thái rôi.
Trái tim của Hoắc Vi Vũ không khỏi đập nhanh hơn.
Cô hắng giọng một cái, hỏi: "Vậy đó giờ có tố nam kinh không?"
Ánh mắt Cố Cảo Đình có chút ái muội, "Muốn học?"
Đôi mắt của Hoắc Vi Vũ lóe lên.
Không biết có phải do nóng hay không, hay do khẩn trương, trong cơ thể có luồng máu bắt đầu khởi động, đốt nóng đốt nóng, sắc mặt ửng đỏ.
"Tùy tiện hỏi thôi." Hoắc Vi Vũ không được tự nhiên nói.
Khóe miệng Cố Cảo Đình có chút giơ lên, đưa áo ngủ cho cô, "Học một chút cũng tốt, chúng ta đều hưởng thụ."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô rũ mắt xuống, cầm lấy quần áo mặc lên người.
Cố Cảo Đình mở cửa phòng tắm ra, đi ra ngoài.
Điện thoại không ngừng vang lên.
Anh nghe máy.
Hoắc Vi Vũ nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm, trong giọng nói mang theo chút lạnh lùng.
"Tôi đã biết, bây giờ tôi sẽ qua." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Vi Vũ nghe được anh nói muốn đi, trong lòng thở dài một hơi.
Mong rằng anh đi rồi không về, từ nay về sau cách xa nhau hai bến bờ mênh mông.
Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "Tôi có việc, bây giờ phải đi."
Hoắc Vi Vũ lười biến dựa ở trên khung cửa, hai tay ôm ngực, vừa cười vừa nói: "Đi đường cẩn thận."
Cố Cảo Đình lưu loát mặc vào áo sơmi định chế (*hàng đặt theo yêu cầu), cẩn thận gài nút, trầm giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ kêu trung tá Thượng đưa đồ vật cô muốn đến đây."
Cô muốn cái gì hả?
A, cô nhớ tới: tố nam kinh.
Cố Cảo Đình mặc âu phục xong, khôi phục bộ dáng lịch sự tao nhã tự phụ lúc bình thường, nghiêm túc lạnh lùng.
Anh liếc nhìn về phía cô, dặn dò: "Cô ở nhà một mình cứ lấy ra xem, không hiểu có thể hỏi tôi, hoặc là chờ tôi về, hôm nay tôi sẽ cố gắng về sớm để xem cùng cô."
Anh nói rất nghiêm túc, hình như xem chuyện thành là đương nhiên.
Hoắc Vi Vũ không nói gì.
Tuy chưa có xem tố nam kinh, nhưng trong máy tính có rất nhiều, chuyện như vậy, còn cần hỏi anh sao?
Anh cho rằng cô là cô bé 12 tuổi đáng yêu ngây thơ ah?
Cố Cảo Đình từ cửa ra vào đi ra ngoài, Hoắc Vi Vũ đóng cửa lại.
Cố Cảo Đình không có ở đây, không khí cũng mát mẻ hơn nhiều, cô nằm lên giường, chỉ chốc lát, liền ngủ mất rồi.
Buổi sáng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Vi Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô từ phía dưới gối đầu lấy ra điện thoại di động, ánh mắt cũng không có mở ra, bấm nghe, giọng lười biếng nói: "Tốt nhất là mấy người có việc gấp, nếu không, tôi sẽ cho mấy người vừa gặp chu công sẽ mãi mãi không tỉnh lại."
Đầu dây bên kia trầm mặc ba giây, giọng giải quyết việc chung nói ra: "Xin chào, cô là Hoắc Vi Vũ phải không."
Hoắc Vi Vũ nghe được giọng nói của người lạ, mở to mắt."Cô là?"
"Ta là bộ phận nhân sự của công ty giải trí Kình Thiên, Trương Ái Hoa, xin hỏi sáng nay cô có rảnh đến công ty tôi phỏng vấn hay không."
"A, " Hoắc Vi Vũ từ trên giường ngồi xuống, vuốt vuốt mấy sợi tóc dài trên trán, trả lời: "Có."
"À, 9h sáng à, không có vấn đề."
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, 8h, "Không có vấn đề."
Cô từ trên giường nhảy xuống, mở ngăn tủ ra, chọn một bộ váy, áo sơ mi màu đỏ, váy màu đen, dây thắt lưng màu vàng kim.
Thời gian quá vội, cô không kịp giờ để trang điểm rồi.
May mắn vết sẹo trên mặt đã mờ đi, không cần che giấu.
Cô lấy mật sữa, lanmer nhanh chóng thoa lên mặt, vẽ mi mắt hơi đậm lên, bấm mi vuốt lông mi, thoa lên son môi hồng nhạt.
Nhìn về phía mình trong gương.
Xong.
Có hiệu quả không khác mấy với khi ở tiệm trang điểm của Nhan Sơ, lúc đầu cô ta không có để ý tới dạy cô trang điểm.
Hoắc Vi Vũ chẳng muốn so đo, vừa đi đường, vừa cột tóc cao đuôi ngựa.
Mở cửa, thấy Cố Cảo Đình đang ở ngoài cửa, lại càng hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro