Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Tôi tới, thì sẽ không đi
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
“Được như ý nguyện sao?” Trung tá Thượng nhấp miệng cười, “được, được,
được như ý nguyện thì tốt, thái độ tôi không tốt mong cô thứ lỗi, về sau cô thành phu nhân của tư lệnh, tôi tuyệt đối như Thiên Lôi cô sai đâu
đánh đó.”
Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt, dao động đều ẩn trong bóng tối.
Cô đi theo trung tá Thượng tới khách sạn bốn mùa Macao.
Trung tá Thượng cong lưng đẩy ra cửa phòng tổng thống nơi Cố Cảo Đình cư trú,, đặc biệt hữu nghị nói: “Tư lệnh muốn cùng Linh lão đàm phán trước, phỏng chừng còn mất một hai giờ nữa, cô muốn ăn một chút gì không?”
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, “Tôi sẽ ngủ, anh đi đi.”
“cô ngàn vạn lần không cần đi.” Trung tá Thượng không yên tâm nói.
Hoắc Vi Vũ đạm mạc liếc hướng trung tá Thượng, “Yên tâm đi, tôi tới, thì sẽ không đi, tôi đi, thì sẽ không tới.”
“Tôi tin tưởng nhân phẩm của cô.” Trung tá Thượng kéo kéo khóe miệng, tươi cười có chút khô khốc.
Anh đóng cửa lại, suy nghĩ một chút, vẫn là không yên tâm.
“các anh, bảo vệ ở cửa, nếu cô ta muốn đi, lập tức gọi điện thoại cho tôi biết, biết không?” Trung tá Thượng ra lệnh cho binh lính.
“vâng.”
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua thời gian trên di động, đã 3 giờ rưỡi sáng.
Cô mệt mỏi dựa vào trên sô pha, trong tay nắm chặt di động.
Lần này, cô không thể lại tùy hứng, không thể lại ích kỷ, không thể suy đoán phải vậy.
Không có người sẽ vô duyên vô cớ trả giá, đừng bởi vì chính mình vô tri hại chết người chân chính quan tâm mình.
Hiện giờ Hoắc Vi Vũ, hẳn là trưởng thành thêm, học được cách gánh vác hết thảy hậu quả.
Anh muốn, trừ bỏ tâm cô, cô đều có thể cho.
Hít sâu một hơi, hạ quyết tâm
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đi vào phòng tắm, mở vòi nước, nước ấm áp xối ở trên người cô.
Sương mù tràn ngập đôi mắt, che khuất cửa sổ tâm linh ……
bên trong sòng bạc
Linh lão thua năm ngàn vạn lượng, từ bên trong ra tới.
Trình Dật ngăn ở phía trước Linh lão, gật đầu, mặt vô biểu tình nói: “Linh lão, tư lệnh cho mời.”
Linh lão thua tiền, thấp thỏm nóng nảy, nhíu mày, không cần suy nghĩ nói: “ai tôi đều không gặp.”ông đi đến xe.
“Tư lệnh nói, ngài thua tiền ở chỗ này, anh cho ngài gấp mười lần. Xem như lễ gặp mặt.” Trình Dật không nhanh không chậm nói.
Linh lão dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trình Dật.
“Linh lão, tài khoản của ngài chỉ còn ba vạn hai ngàn.” thủ hạ Linh lão hạ giọng nhắc nhở.
Linh lão nhấc tay, ý bảo thủ hạ câm miệng.
“bây giờ anh ta ở nơi nào?” Linh lão hỏi.
“Xin đi theo tôi.” Trình Dật xoay người.
Ở cửa nam sòng bạc, năm chiếc Bentley quay chung quanh chiếc Lincoln dài hơn bản cải trang.
vây quanh bên ngoài Bentley là hai mươi binh lính mặt vô biểu tình.
Trình Dật đi đến trước cửa xe Lincoln, cung kính báo cáo: “Tư lệnh, Linh lão tới.”
“uh.” Cố Cảo Đình lên tiếng.
cửa bị mở ra.
Cố Cảo Đình ngồi ở trên sô pha, thong thả ung dung uống cà phê.
sắc mặt Linh lão không tốt lắm, mím môi, lên xe, ngồi xuống đối diện Cố Cảo Đình, chế nhạo nói: “anh đem thái độ này mời tôi?”
Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng, đem cặp hồ sơ trên mặt bàn đẩy đến trước mặt Linh lão.
“Đây là cái gì?” Linh lão lấy ra xem.
Càng xem, sắc mặt càng kém.
ông đem cặp hồ sơ ném lại ở trên bàn trà, trong mắt phụt ra ngọn lửa, đề cao đê-xi-ben nói: “Cố tư lệnh, anh đây là có ý tứ gì!”
thủ hạ Linh lão bên ngoài nghe được bên trong tình huống không tốt, phòng bị tính xông tới.
Bọn họ còn chưa có tới gần xe, chỉ nghe thấy tiếng ca ca ca.
binh lính chung quanh lấy thương (súng) nhắm ngay bọn họ, toàn bộ lên đạn.
ót bọn họ đều điểm tia hồng ngoại.
Nháy mắt, đã bị khống chế xuống dưới.
Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt, dao động đều ẩn trong bóng tối.
Cô đi theo trung tá Thượng tới khách sạn bốn mùa Macao.
Trung tá Thượng cong lưng đẩy ra cửa phòng tổng thống nơi Cố Cảo Đình cư trú,, đặc biệt hữu nghị nói: “Tư lệnh muốn cùng Linh lão đàm phán trước, phỏng chừng còn mất một hai giờ nữa, cô muốn ăn một chút gì không?”
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, “Tôi sẽ ngủ, anh đi đi.”
“cô ngàn vạn lần không cần đi.” Trung tá Thượng không yên tâm nói.
Hoắc Vi Vũ đạm mạc liếc hướng trung tá Thượng, “Yên tâm đi, tôi tới, thì sẽ không đi, tôi đi, thì sẽ không tới.”
“Tôi tin tưởng nhân phẩm của cô.” Trung tá Thượng kéo kéo khóe miệng, tươi cười có chút khô khốc.
Anh đóng cửa lại, suy nghĩ một chút, vẫn là không yên tâm.
“các anh, bảo vệ ở cửa, nếu cô ta muốn đi, lập tức gọi điện thoại cho tôi biết, biết không?” Trung tá Thượng ra lệnh cho binh lính.
“vâng.”
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua thời gian trên di động, đã 3 giờ rưỡi sáng.
Cô mệt mỏi dựa vào trên sô pha, trong tay nắm chặt di động.
Lần này, cô không thể lại tùy hứng, không thể lại ích kỷ, không thể suy đoán phải vậy.
Không có người sẽ vô duyên vô cớ trả giá, đừng bởi vì chính mình vô tri hại chết người chân chính quan tâm mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện giờ Hoắc Vi Vũ, hẳn là trưởng thành thêm, học được cách gánh vác hết thảy hậu quả.
Anh muốn, trừ bỏ tâm cô, cô đều có thể cho.
Hít sâu một hơi, hạ quyết tâm
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đi vào phòng tắm, mở vòi nước, nước ấm áp xối ở trên người cô.
Sương mù tràn ngập đôi mắt, che khuất cửa sổ tâm linh ……
bên trong sòng bạc
Linh lão thua năm ngàn vạn lượng, từ bên trong ra tới.
Trình Dật ngăn ở phía trước Linh lão, gật đầu, mặt vô biểu tình nói: “Linh lão, tư lệnh cho mời.”
Linh lão thua tiền, thấp thỏm nóng nảy, nhíu mày, không cần suy nghĩ nói: “ai tôi đều không gặp.”ông đi đến xe.
“Tư lệnh nói, ngài thua tiền ở chỗ này, anh cho ngài gấp mười lần. Xem như lễ gặp mặt.” Trình Dật không nhanh không chậm nói.
Linh lão dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trình Dật.
“Linh lão, tài khoản của ngài chỉ còn ba vạn hai ngàn.” thủ hạ Linh lão hạ giọng nhắc nhở.
Linh lão nhấc tay, ý bảo thủ hạ câm miệng.
“bây giờ anh ta ở nơi nào?” Linh lão hỏi.
“Xin đi theo tôi.” Trình Dật xoay người.
Ở cửa nam sòng bạc, năm chiếc Bentley quay chung quanh chiếc Lincoln dài hơn bản cải trang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
vây quanh bên ngoài Bentley là hai mươi binh lính mặt vô biểu tình.
Trình Dật đi đến trước cửa xe Lincoln, cung kính báo cáo: “Tư lệnh, Linh lão tới.”
“uh.” Cố Cảo Đình lên tiếng.
cửa bị mở ra.
Cố Cảo Đình ngồi ở trên sô pha, thong thả ung dung uống cà phê.
sắc mặt Linh lão không tốt lắm, mím môi, lên xe, ngồi xuống đối diện Cố Cảo Đình, chế nhạo nói: “anh đem thái độ này mời tôi?”
Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng, đem cặp hồ sơ trên mặt bàn đẩy đến trước mặt Linh lão.
“Đây là cái gì?” Linh lão lấy ra xem.
Càng xem, sắc mặt càng kém.
ông đem cặp hồ sơ ném lại ở trên bàn trà, trong mắt phụt ra ngọn lửa, đề cao đê-xi-ben nói: “Cố tư lệnh, anh đây là có ý tứ gì!”
thủ hạ Linh lão bên ngoài nghe được bên trong tình huống không tốt, phòng bị tính xông tới.
Bọn họ còn chưa có tới gần xe, chỉ nghe thấy tiếng ca ca ca.
binh lính chung quanh lấy thương (súng) nhắm ngay bọn họ, toàn bộ lên đạn.
ót bọn họ đều điểm tia hồng ngoại.
Nháy mắt, đã bị khống chế xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro