Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Tư lệnh sủng cô đến tận trời
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên.
Anh dời ánh mắt, giống như không quen biết nhau, đi đến cửa.
Cô ghé mắt, thấy trên tay anh cầm dù, rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng.
Anh cho cô vào danh sách đen, trong lòng của anh, cũng không xem cô là bạn bè rồi.
Cô còn định đưa dù cho anh, lập trường đâu rồi?
Hơn nữa, anh có dù.
Hoắc Vi Vũ đi vào thang máy, ấn nút, nhìn anh biến mất trong mưa, đôi mắt rủ xuống.
Trong lòng đau như cắt, giống như đứt ra.
Khi còn bé, mẹ cô có dạy bảo:
"Làm phụ nữ, phải biết tiến lui thích hợp, không cho người ta gánh vác, biết rõ không thể có, mà vẫn điên cuồng muốn có, đó là tự hại mình. Từ bỏ, mới có thể có chuyển biến tốt, buông xuống, phát triển chính mình, tiểu Vũ của chúng ta, lớn lên xinh đẹp như vậy, sau này đường tình duyên sẽ trắc trở, mẹ hi vọng, có thể bắt lấy thì bắt lấy, nắm giữ những thứ mình có thể nắm giữ, đừng muốn những thứ không thể chạm tới, hiểu chưa?"
Lúc đó còn nhỏ nên cô không hiểu, lúc muốn hiểu thì mẹ đã qua đời rồi.
Từ bỏ rất khó, buông xuống, càng khó hơn.
Cô nên làm thế nào đây, để không đau lòng nữa.
Hoắc Vi Vũ vào phòng, nhìn bàn thức ăn toàn thứ cô thích, ngồi ở bàn, gắp một cái bánh bao, bỏ vào miệng.
Ăn vào vô vị.
Cô cũng miễn cưỡng ăn, trong đầu vẫn nhớ Cố Cảo Đình.
Anh bá đạo, anh tức giận, bình tĩnh, bộ dạng ổn trọng cùng quyết tuyệt.
Điện thoại di động vang lên, Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng, lấy điện thoại ra.
Thấy là Đinh Mẫn, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Lúc trước Đinh Mẫn là đồng nghiệp, nhưng về sau cô ta từ chức, trên cơ bản chưa hề liên lạc.
Cô nghi ngờ nghe máy.
"Hoắc Vi Vũ, có phải cô làm hay không!" Đinh Mẫn xúc động mắng.
"Tôi làm cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu.
"Chính là chuyện tôi lấy trọn mười vạn tiền hoa hồng của bọn họ, chỉ có cô biết, tại sao bây giờ ở công ty ai cũng biết? Tôi chuyển vị trí bộ trưởng cho cô, sao cô có thể qua cầu rút ván vậy?" Đinh Mẫn không bình tĩnh nói.
"Chuyện đó, trừ tôi ra, còn có một số người biết mà, cái gì mà chỉ có một mình tôi biết, mặt khác, báo cáo của cô, đối với tôi một chút chỗ tốt cũng không có, tại sao tôi phải gây thêm chuyện, không phải tôi làm." Hoắc Vi Vũ ngay thẳng nói.
"Chỉ có cô là có khả năng, bọn họ sẽ không làm như vậy." Đinh Mẫn không tin.
"Tin hay không thì tùy." Hoắc Vi Vũ dứt khoát cúp máy.
Điện thoại di động lại vang lên, cô nhìn là số lạ, để đũa xuống.
Dù sao cũng không đói bụng.
"Chuyện gì?" Hoắc Vi Vũ tâm tình không tốt nói.
"Xin chào, là Hoắc Vi Vũ phải không, tôi là GL của cục cảnh sát, là như vầy, hôm qua cô nói muốn tìm người báo án phải không? Người đó là Đinh Mẫn, cần chúng tôi trợ giúp gì không?"
Hoắc Vi Vũ đã hiểu rõ.
Chỉ có Cố Cảo Đình, mới có năng lực như vậy.
"Không cần, cảm ơn."
Cô đi làm, đã 11 giờ trưa, ngồi vào vị trí, ngẩn người nhìn màn hình vi tính.
Trước kia rất bài xích sự giúp đỡ của anh, vì cô không muốn nợ ai cả.
Nhưng, có lẽ, không có trợ giúp của anh, cô sẽ gặp khó khăn hơn rất nhiều.
Cố Kiều Tuyết là người đầu tiên không bỏ qua cho cô.
Đều vì kiêng kị anh, cô mới bình an vô sự đến bây giờ.
"Hoắc Vi Vũ, sáng cô đi đâu vậy?" Tần Vi nhiều chuyện hỏi.
"Sao vậy?" Hoắc Vi Vũ phòng bị hỏi.
"Ngụy tổng tìm cô mấy lần, giống như có chuyện quan trọng, hay là cô đến văn phòng của ngài ấy thử xem?" Tần Vi nói ra.
Anh dời ánh mắt, giống như không quen biết nhau, đi đến cửa.
Cô ghé mắt, thấy trên tay anh cầm dù, rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng.
Anh cho cô vào danh sách đen, trong lòng của anh, cũng không xem cô là bạn bè rồi.
Cô còn định đưa dù cho anh, lập trường đâu rồi?
Hơn nữa, anh có dù.
Hoắc Vi Vũ đi vào thang máy, ấn nút, nhìn anh biến mất trong mưa, đôi mắt rủ xuống.
Trong lòng đau như cắt, giống như đứt ra.
Khi còn bé, mẹ cô có dạy bảo:
"Làm phụ nữ, phải biết tiến lui thích hợp, không cho người ta gánh vác, biết rõ không thể có, mà vẫn điên cuồng muốn có, đó là tự hại mình. Từ bỏ, mới có thể có chuyển biến tốt, buông xuống, phát triển chính mình, tiểu Vũ của chúng ta, lớn lên xinh đẹp như vậy, sau này đường tình duyên sẽ trắc trở, mẹ hi vọng, có thể bắt lấy thì bắt lấy, nắm giữ những thứ mình có thể nắm giữ, đừng muốn những thứ không thể chạm tới, hiểu chưa?"
Lúc đó còn nhỏ nên cô không hiểu, lúc muốn hiểu thì mẹ đã qua đời rồi.
Từ bỏ rất khó, buông xuống, càng khó hơn.
Cô nên làm thế nào đây, để không đau lòng nữa.
Hoắc Vi Vũ vào phòng, nhìn bàn thức ăn toàn thứ cô thích, ngồi ở bàn, gắp một cái bánh bao, bỏ vào miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn vào vô vị.
Cô cũng miễn cưỡng ăn, trong đầu vẫn nhớ Cố Cảo Đình.
Anh bá đạo, anh tức giận, bình tĩnh, bộ dạng ổn trọng cùng quyết tuyệt.
Điện thoại di động vang lên, Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng, lấy điện thoại ra.
Thấy là Đinh Mẫn, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Lúc trước Đinh Mẫn là đồng nghiệp, nhưng về sau cô ta từ chức, trên cơ bản chưa hề liên lạc.
Cô nghi ngờ nghe máy.
"Hoắc Vi Vũ, có phải cô làm hay không!" Đinh Mẫn xúc động mắng.
"Tôi làm cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu.
"Chính là chuyện tôi lấy trọn mười vạn tiền hoa hồng của bọn họ, chỉ có cô biết, tại sao bây giờ ở công ty ai cũng biết? Tôi chuyển vị trí bộ trưởng cho cô, sao cô có thể qua cầu rút ván vậy?" Đinh Mẫn không bình tĩnh nói.
"Chuyện đó, trừ tôi ra, còn có một số người biết mà, cái gì mà chỉ có một mình tôi biết, mặt khác, báo cáo của cô, đối với tôi một chút chỗ tốt cũng không có, tại sao tôi phải gây thêm chuyện, không phải tôi làm." Hoắc Vi Vũ ngay thẳng nói.
"Chỉ có cô là có khả năng, bọn họ sẽ không làm như vậy." Đinh Mẫn không tin.
"Tin hay không thì tùy." Hoắc Vi Vũ dứt khoát cúp máy.
Điện thoại di động lại vang lên, cô nhìn là số lạ, để đũa xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao cũng không đói bụng.
"Chuyện gì?" Hoắc Vi Vũ tâm tình không tốt nói.
"Xin chào, là Hoắc Vi Vũ phải không, tôi là GL của cục cảnh sát, là như vầy, hôm qua cô nói muốn tìm người báo án phải không? Người đó là Đinh Mẫn, cần chúng tôi trợ giúp gì không?"
Hoắc Vi Vũ đã hiểu rõ.
Chỉ có Cố Cảo Đình, mới có năng lực như vậy.
"Không cần, cảm ơn."
Cô đi làm, đã 11 giờ trưa, ngồi vào vị trí, ngẩn người nhìn màn hình vi tính.
Trước kia rất bài xích sự giúp đỡ của anh, vì cô không muốn nợ ai cả.
Nhưng, có lẽ, không có trợ giúp của anh, cô sẽ gặp khó khăn hơn rất nhiều.
Cố Kiều Tuyết là người đầu tiên không bỏ qua cho cô.
Đều vì kiêng kị anh, cô mới bình an vô sự đến bây giờ.
"Hoắc Vi Vũ, sáng cô đi đâu vậy?" Tần Vi nhiều chuyện hỏi.
"Sao vậy?" Hoắc Vi Vũ phòng bị hỏi.
"Ngụy tổng tìm cô mấy lần, giống như có chuyện quan trọng, hay là cô đến văn phòng của ngài ấy thử xem?" Tần Vi nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro