Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Tư lệnh yêu, quy định phạm vi hoạt động.
Xán Miểu Ái Ngư
2024-07-24 18:08:08
Khi Cố Cảo Đình cắt băng, thì bên ngoài cô nhi viện truyền đến tiếng thắng xe chói tai.
Sau đó “phịch” một tiếng.
Quần chúng hiếu kỳ đi ra ngoài nhìn.
“Trời ạ, xảy ra tai nạn xe.”
“Thật nhiều máu.”
“Đầu xe bị móp rồi.”
Nhóm người bảo vệ cao cấp bên người Tư lệnh, thấy có chuyện xảy ra, toàn bộ cảnh giác đứng lên.
Binh sĩ chạy tới, báo cáo gì đó với Thượng trung tá.
Mặt Thượng trung tá lộ vẻ khó xử đi đến bên Cố Cảo Đình, thấp giọng nói:
“Bên ngoài xảy ra tai nạn, Ngụy Ngạn Khang là nhân vật chính.”
Trong mắt Cố Cảo Đình sắc bén bắn ta một tia lạnh giá, nhìn trên mặt bàn viết bốn chữ Cảo Đình uy vũ.
Thì ra “Ngạn Khang” không cùng tên nha.
“Trời gây nghiệt, còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt, không thể sống.” Sắc mặt Cố Cảo Đình không tốt lắm nói.
“Không chết, xe né tránh anh ta, đụng vào lan can, đầu xe bị móp, chủ xe chảy rất nhiều máu.” Thượng trung tá khẽ nói, len lén nhìn biểu cảm của Cố Cảo Đình.
“Vậy Ngụy Ngạn Khang thì sao?” Cố Cảo Đình hỏi.
“Bị thương nhẹ.”
“Bị thương nên đưa đến bệnh viện chữa trị, tìm mấy người đưa anh ta sang bệnh viện quân nhân, ngoại trừ người thân và vị hôn thê có thể thăm hỏi, còn lại đều không cho phép gặp.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Mặt thượng trung tá lộ vẻ khó xử:
“Sau khi anh ta bò dậy, ngồi vào xe của mình, lái xe rời khỏi hiện trường rồi.”
Cố Cảo Đình nhíu mày, nhanh chân đi xuống dưới đài.
“Cảo Đình, không ở lại dùng cơm sao?” Phùng Tri Dao mang theo một đám trẻ con chuẩn bị biểu diễn, ôn nhu hỏi.
“Không được, có một số việc cần phải xử lý.” Cố Cảo Đình lãnh khốc nói, cũng không quay đầu lại.
Phùng Tri Dao nhìn Thượng trung tá.
“Có người gây chuyện xong lại bỏ trốn, Tư lệnh định đi giúp đỡ người phụ nữ chân bị thương.” Thượng trung tá nói đơn giản.
“Chân bị thương? Phùng Tri Dao không hiểu nói: “Là bị trượt chân sao?”
“Ách, tay cũng bị thương.” Thượng trung tá nói.
Anh ta nhìn Phùng Tri Dao không hiểu, lại tặng thêm một câu: “Kỳ thật mặt cũng bị thương.”
Phùng Tri Dao: “…”
Cô thấy Thượng trung tá đi theo sau Cố Cảo Đình.
Trong ấn tượng của cô, Cố Cảo Đình không phải là người thích xen vào việc của người khác nha.
Phụ nữ bị gãy chân, mặt bị hủy là ai?
Phùng Tri Dao tĩnh táo lại, nói với bọn trẻ:
“Mau nói tạm biệt Cố ba ba.”
“Cố ba ba, chào tạm biệt.” Một đám trẻ con nhanh trí kêu.
Phùng Tri Dao nhìn ra cửa, Cố Cảo Đình đã đi mất dạng.
*
Hoắc Vi Vũ vừa đi ăn cơm về, mở cửa, thấy Cố Cảo Đình ngồi trên ghế sofa, liền giật nảy mình.
Tâm tình của anh ta giống như không tốt lắm, sắc mặt lạnh ngắt như muốn đóng băng, máy điều hòa cũng không tác dụng, trong phòng lạnh đi vài phần.
Cô không có đắc tội anh nha?!
“Về sớm vậy, mặt trời còn chưa lặn mà.” Hoắc Vi Vũ kháng nghị, đóng cửa lại.
“Qua đây.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ đứng tại chỗ, không đi qua.
Cố Cảo Đình đứng lên, dáng người cao lớn lập tức tỏa ra áp lực mãnh liệt.
Theo bản năng Hoắc Vi Vũ lui về phía sau một bước, dựa vào trên cửa.
Cố Cảo Đình đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên môi cô, lưỡi đỏ tiến vào.
Một giây sau, anh liền buông cô ra, nhíu mày nói:
“Trưa nay cô ăn gì?”
Hoắc Vi Vũ dừng một chút.
Cô liền nhớ, Cố Cảo Đình ghét cá, mà buổi trưa cô ăn rất nhiều cá, hốhố.
Mừng thầm trong lòng.
Cô lười biếng dựa vào cửa, lưỡi đỏ khiêu gợi liếm liếm môi, như yêu tinh, trong mắt mang theo khiêu khích giảo hoạt, xinh đẹp nói:
“Cảo Đình, muốn hôn tôi nữa không, nếm thử tôi ăn cái gì?”
Sau đó “phịch” một tiếng.
Quần chúng hiếu kỳ đi ra ngoài nhìn.
“Trời ạ, xảy ra tai nạn xe.”
“Thật nhiều máu.”
“Đầu xe bị móp rồi.”
Nhóm người bảo vệ cao cấp bên người Tư lệnh, thấy có chuyện xảy ra, toàn bộ cảnh giác đứng lên.
Binh sĩ chạy tới, báo cáo gì đó với Thượng trung tá.
Mặt Thượng trung tá lộ vẻ khó xử đi đến bên Cố Cảo Đình, thấp giọng nói:
“Bên ngoài xảy ra tai nạn, Ngụy Ngạn Khang là nhân vật chính.”
Trong mắt Cố Cảo Đình sắc bén bắn ta một tia lạnh giá, nhìn trên mặt bàn viết bốn chữ Cảo Đình uy vũ.
Thì ra “Ngạn Khang” không cùng tên nha.
“Trời gây nghiệt, còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt, không thể sống.” Sắc mặt Cố Cảo Đình không tốt lắm nói.
“Không chết, xe né tránh anh ta, đụng vào lan can, đầu xe bị móp, chủ xe chảy rất nhiều máu.” Thượng trung tá khẽ nói, len lén nhìn biểu cảm của Cố Cảo Đình.
“Vậy Ngụy Ngạn Khang thì sao?” Cố Cảo Đình hỏi.
“Bị thương nhẹ.”
“Bị thương nên đưa đến bệnh viện chữa trị, tìm mấy người đưa anh ta sang bệnh viện quân nhân, ngoại trừ người thân và vị hôn thê có thể thăm hỏi, còn lại đều không cho phép gặp.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt thượng trung tá lộ vẻ khó xử:
“Sau khi anh ta bò dậy, ngồi vào xe của mình, lái xe rời khỏi hiện trường rồi.”
Cố Cảo Đình nhíu mày, nhanh chân đi xuống dưới đài.
“Cảo Đình, không ở lại dùng cơm sao?” Phùng Tri Dao mang theo một đám trẻ con chuẩn bị biểu diễn, ôn nhu hỏi.
“Không được, có một số việc cần phải xử lý.” Cố Cảo Đình lãnh khốc nói, cũng không quay đầu lại.
Phùng Tri Dao nhìn Thượng trung tá.
“Có người gây chuyện xong lại bỏ trốn, Tư lệnh định đi giúp đỡ người phụ nữ chân bị thương.” Thượng trung tá nói đơn giản.
“Chân bị thương? Phùng Tri Dao không hiểu nói: “Là bị trượt chân sao?”
“Ách, tay cũng bị thương.” Thượng trung tá nói.
Anh ta nhìn Phùng Tri Dao không hiểu, lại tặng thêm một câu: “Kỳ thật mặt cũng bị thương.”
Phùng Tri Dao: “…”
Cô thấy Thượng trung tá đi theo sau Cố Cảo Đình.
Trong ấn tượng của cô, Cố Cảo Đình không phải là người thích xen vào việc của người khác nha.
Phụ nữ bị gãy chân, mặt bị hủy là ai?
Phùng Tri Dao tĩnh táo lại, nói với bọn trẻ:
“Mau nói tạm biệt Cố ba ba.”
“Cố ba ba, chào tạm biệt.” Một đám trẻ con nhanh trí kêu.
Phùng Tri Dao nhìn ra cửa, Cố Cảo Đình đã đi mất dạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Hoắc Vi Vũ vừa đi ăn cơm về, mở cửa, thấy Cố Cảo Đình ngồi trên ghế sofa, liền giật nảy mình.
Tâm tình của anh ta giống như không tốt lắm, sắc mặt lạnh ngắt như muốn đóng băng, máy điều hòa cũng không tác dụng, trong phòng lạnh đi vài phần.
Cô không có đắc tội anh nha?!
“Về sớm vậy, mặt trời còn chưa lặn mà.” Hoắc Vi Vũ kháng nghị, đóng cửa lại.
“Qua đây.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ đứng tại chỗ, không đi qua.
Cố Cảo Đình đứng lên, dáng người cao lớn lập tức tỏa ra áp lực mãnh liệt.
Theo bản năng Hoắc Vi Vũ lui về phía sau một bước, dựa vào trên cửa.
Cố Cảo Đình đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên môi cô, lưỡi đỏ tiến vào.
Một giây sau, anh liền buông cô ra, nhíu mày nói:
“Trưa nay cô ăn gì?”
Hoắc Vi Vũ dừng một chút.
Cô liền nhớ, Cố Cảo Đình ghét cá, mà buổi trưa cô ăn rất nhiều cá, hốhố.
Mừng thầm trong lòng.
Cô lười biếng dựa vào cửa, lưỡi đỏ khiêu gợi liếm liếm môi, như yêu tinh, trong mắt mang theo khiêu khích giảo hoạt, xinh đẹp nói:
“Cảo Đình, muốn hôn tôi nữa không, nếm thử tôi ăn cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro