Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Sốt
Giang Nam Nam
2024-10-20 02:44:06
Sau bữa tối, cô bé trong lòng ngực Lâm Nam Yến vẫn còn khóc nháo, khuôn mặt của cô bé đỏ bừng, giọng đã khóc đến khàn khàn, còn nôn mửa. Lâm Nam Yến nôn nóng bất an, ôm đứa nhỏ đi vòng vòng quanh nhà.
“Chị đưa con bé đi gặp bác sĩ chưa?”
Nguyễn Tử Mạt đi qua, duỗi tay sờ lên trán đứa nhỏ, rất nóng. Cô lại sờ tay chân của cô bé, có chút lạnh lẽo. Cô nhăn mày, tình huống rất tệ, cứ tiếp tục sốt cao như vậy sẽ bị viêm màng não, rất nguy hiểm, cần phải nhanh chóng hạ nhiệt độ.
Hai mắt của Lâm Nam Yến hàm chứa nước mắt, lắc đầu, “Không có.”
Bệnh viện chỉ trấn trên mới có, hiện tại không phải thời đại giao thông thuận tiện như trong tương lai.
“Con bé ban đầu chỉ ho khan chút thôi, tôi không để ý lắm. Ai ngờ lại bị sốt, còn càng lúc càng nóng, hiện tại phải làm gì bây giờ? Lão Trương lại không ở nhà.”
Lâm Nam Yến vừa hối hận vừa hoảng sợ.
Hai đứa nhỏ cũng bị dọa đến, sợ hãi ngồi một góc.
“Chị đừng vội.”
Nguyễn Tử Mạt trấn an Lâm Nam Yến.
Tại niên đại thiếu thốn vật tư y tế này, rất ít gia đình chuẩn bị sẵn thuốc men trong nhà. Thuốc men lại không phải nhu yếu phẩm hàng ngày, cất giữ lâu ngày rất dễ bị quá hạn, lúc đó cũng chỉ có thể vứt đi. Mọi người đều cảm thấy như vậy rất lãng phí, bình thường khi sinh bệnh thì tới bệnh viện khám bệnh, trong nhà không dự phòng thuốc men gì cả.
Thuốc hạ sốt thông qua toát mồ hôi, khuếch trương mạch máu, thúc đẩy quá trình tản nhiệt để hạ nhiệt độ.
Hạ nhiệt độ vật lý cũng cùng nguyên lý như vậy.
“Chị để tôi bế con bé cho. Chuẩn bị chút nước ấm lại đây.”
Nguyễn Tử Mạt ôm cô bé, quay sang nói với Lâm Nam Yến.
Lâm Nam Yến vội vàng đi lấy hai bình nước nóng.
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước phù hợp, Nguyễn Tử Mạt đặt cô bé vào trong bồn nước. Tắm nước ấm giúp xúc tiến tuần hoàn máu, gia tăng diện tích tản nhiệt.
“Có rượu mạnh không?”
Trời tối đi kiếm đá lạnh rất khó, vậy chỉ có thể dùng rượu mạnh.
Lâm Nam Yến không biết nên làm gì, nghe thấy Nguyễn Tử Mạt hỏi liền vội vàng đáp, “Có, có, có, để tôi đi lấy.”
Lâm Nam Yến cầm rượu mạnh tới. Nguyễn Tử Mạt bảo cô ấy nhúng chiếc chăn vào rượu mạnh, sau đó đắp lên trán của đứa bé, cứ vậy lặp lại vài lần để hạ nhiệt độ.
Hai đứa nhỏ bên kia rất ngoan, biết người lớn không rảnh để ý tới bọn họ, vậy nên đã bò lên trên giường ngủ không biết từ bao giờ.
Ngay từ đầu Lâm Nam Yến còn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, hoang mang lo sợ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Tử Mạt, chỉ huy đâu vào đấy, như một chiếc định hải thần châm, Lâm Nam Yến dần dần ổn định tâm thần, trái tim nôn nóng cũng dần bình tĩnh trở lại.
Sau một đêm bận rộn, đến khoảng ba giờ sáng, nhiệt độ cơ thể của cô bé mới hoàn toàn trở lại bình thường.
Lúc này Lâm Nam Yến mới hoàn toàn yên tâm.
Nguyễn Tử Mạt bước vào phòng hai đứa nhóc đang ngủ, nhìn thấy Tiểu Bảo đá tung chăn sang mép giường, cuộn tròn ngủ ngon lành, miệng còn mút ngón tay nhỏ.
Tư thế ngủ cuộn tròn là dấu hiệu của sự khuyết thiếu cảm giác an toàn cực độ.
Cô thở dài một hơi, khom lưng xuống kéo chăn lại, đắp lên người cậu nhóc cẩn thận, sau đó rút ngón tay ra khỏi miệng cậu nhóc. Ngón tay có rất nhiều vi khuẩn, hài tử cắn ngón tay rất dễ sinh bệnh.
Lâm Nam Yến lặng lẽ đi vào, thấp giọng hỏi, “Không đưa Tiểu Bảo về sao?”
“Chị đưa con bé đi gặp bác sĩ chưa?”
Nguyễn Tử Mạt đi qua, duỗi tay sờ lên trán đứa nhỏ, rất nóng. Cô lại sờ tay chân của cô bé, có chút lạnh lẽo. Cô nhăn mày, tình huống rất tệ, cứ tiếp tục sốt cao như vậy sẽ bị viêm màng não, rất nguy hiểm, cần phải nhanh chóng hạ nhiệt độ.
Hai mắt của Lâm Nam Yến hàm chứa nước mắt, lắc đầu, “Không có.”
Bệnh viện chỉ trấn trên mới có, hiện tại không phải thời đại giao thông thuận tiện như trong tương lai.
“Con bé ban đầu chỉ ho khan chút thôi, tôi không để ý lắm. Ai ngờ lại bị sốt, còn càng lúc càng nóng, hiện tại phải làm gì bây giờ? Lão Trương lại không ở nhà.”
Lâm Nam Yến vừa hối hận vừa hoảng sợ.
Hai đứa nhỏ cũng bị dọa đến, sợ hãi ngồi một góc.
“Chị đừng vội.”
Nguyễn Tử Mạt trấn an Lâm Nam Yến.
Tại niên đại thiếu thốn vật tư y tế này, rất ít gia đình chuẩn bị sẵn thuốc men trong nhà. Thuốc men lại không phải nhu yếu phẩm hàng ngày, cất giữ lâu ngày rất dễ bị quá hạn, lúc đó cũng chỉ có thể vứt đi. Mọi người đều cảm thấy như vậy rất lãng phí, bình thường khi sinh bệnh thì tới bệnh viện khám bệnh, trong nhà không dự phòng thuốc men gì cả.
Thuốc hạ sốt thông qua toát mồ hôi, khuếch trương mạch máu, thúc đẩy quá trình tản nhiệt để hạ nhiệt độ.
Hạ nhiệt độ vật lý cũng cùng nguyên lý như vậy.
“Chị để tôi bế con bé cho. Chuẩn bị chút nước ấm lại đây.”
Nguyễn Tử Mạt ôm cô bé, quay sang nói với Lâm Nam Yến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Nam Yến vội vàng đi lấy hai bình nước nóng.
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước phù hợp, Nguyễn Tử Mạt đặt cô bé vào trong bồn nước. Tắm nước ấm giúp xúc tiến tuần hoàn máu, gia tăng diện tích tản nhiệt.
“Có rượu mạnh không?”
Trời tối đi kiếm đá lạnh rất khó, vậy chỉ có thể dùng rượu mạnh.
Lâm Nam Yến không biết nên làm gì, nghe thấy Nguyễn Tử Mạt hỏi liền vội vàng đáp, “Có, có, có, để tôi đi lấy.”
Lâm Nam Yến cầm rượu mạnh tới. Nguyễn Tử Mạt bảo cô ấy nhúng chiếc chăn vào rượu mạnh, sau đó đắp lên trán của đứa bé, cứ vậy lặp lại vài lần để hạ nhiệt độ.
Hai đứa nhỏ bên kia rất ngoan, biết người lớn không rảnh để ý tới bọn họ, vậy nên đã bò lên trên giường ngủ không biết từ bao giờ.
Ngay từ đầu Lâm Nam Yến còn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, hoang mang lo sợ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Tử Mạt, chỉ huy đâu vào đấy, như một chiếc định hải thần châm, Lâm Nam Yến dần dần ổn định tâm thần, trái tim nôn nóng cũng dần bình tĩnh trở lại.
Sau một đêm bận rộn, đến khoảng ba giờ sáng, nhiệt độ cơ thể của cô bé mới hoàn toàn trở lại bình thường.
Lúc này Lâm Nam Yến mới hoàn toàn yên tâm.
Nguyễn Tử Mạt bước vào phòng hai đứa nhóc đang ngủ, nhìn thấy Tiểu Bảo đá tung chăn sang mép giường, cuộn tròn ngủ ngon lành, miệng còn mút ngón tay nhỏ.
Tư thế ngủ cuộn tròn là dấu hiệu của sự khuyết thiếu cảm giác an toàn cực độ.
Cô thở dài một hơi, khom lưng xuống kéo chăn lại, đắp lên người cậu nhóc cẩn thận, sau đó rút ngón tay ra khỏi miệng cậu nhóc. Ngón tay có rất nhiều vi khuẩn, hài tử cắn ngón tay rất dễ sinh bệnh.
Lâm Nam Yến lặng lẽ đi vào, thấp giọng hỏi, “Không đưa Tiểu Bảo về sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro