Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Trêu Đùa Con Tr...
Giang Nam Nam
2024-10-20 02:44:06
Tiểu Bảo dừng động tác ăn ốc, mặt cậu nhóc sưng sỉa, trừng Nguyễn Tử Mạt, “Cô đừng tưởng là tốt với tôi một chút thì tôi sẽ tha thứ cho cô, không thể nào, chờ ba trở lại, tôi sẽ bảo ba tìm cho tôi một người mẹ kế dịu dàng.”
Nguyễn Tử Mạt không giận, cô chống đầu, tươi cười nhìn Tiểu Bảo, “Con thế này, biết cái gì là dịu dàng.”
“Tôi biết, là không giống như cô.”
Tiểu Bảo nói xong thì chuẩn bị tùy thời chạy trốn, kết quả người phụ nữ xấu xa không hề tức giận, cô còn nở nụ cười, trước kia cô không như thế này, trước kia cô sẽ đánh cậu nhóc.
“Đầu củ cải, thật sự biết cách xúc phạm người khác.”
Nguyễn Tử Mạt lấy khăn tay ở bên cạnh lau khô tay, nhéo nhéo hai má của Tiểu Bảo, cảm xúc không tệ, nếu nuôi mập lên chút thì nhéo còn thích hơn nữa.
Tiểu Bảo giơ tay lên, xoa mặt mình, “Cô đừng có chạm vào tôi.”
“Đừng có sờ mặt nữa, con sắp thành mèo mướp rồi.”
Nguyễn Tử Mạt cầm khăn lau trên tay, đè Tiểu Bảo đang giãy giụa lại, lau vết dầu trên mặt cậu nhóc.
Thấy Tiểu Bảo không chịu phối hợp, vẫn cứ giãy dụa, Nguyễn Tử Mạt chỉ đành lôi Lâm Nam Yến ra một lần nữa, “Lát nữa còn phải đưa ốc đồng cho dì Trương của con, nếu con cứ làm ầm ĩ, lúc tặng qua thì ốc đồng đã nguội rồi, không ăn được nữa.”
Tiểu Bảo im lặng, ngoan ngoãn để cho Nguyễn Tử Mạt lau mặt, cúi đầu ăn thịt ốc đồng mà Nguyễn Tử Mạt đã xiên cho cậu nhóc.
Trong mắt Nguyễn Tử Mạt có ý cười, tốt rồi, cô còn không đối phó được đứa nhóc ba tuổi chắc.
Không cho Tiểu Bảo ăn nhiều ốc đồng, sợ cậu nhóc không tiêu hóa tốt sẽ bị tiêu chảy,
Tiểu Bảo tức giận, cảm thấy người phụ nữ xấu xa cố tình không cho cậu nhóc ăn.
Nguyễn Tử Mạt không để ý đến suy nghĩ của cậu nhóc, kéo cậu nhóc qua rửa sạch tay và miệng, bưng một đĩa ốc đồng khác lên, dẫn Tiểu Bảo đi đến nhà Giang Nam Yến.
“Nam Yến, tôi xào chút ốc đồng, mang tới cho cô nếm thử chút.”
Nguyễn Tử Mạt đứng ở cửa viện, hô vào trong.
“Mau vào đi, sao cô lại tặng đồ ăn chứ.”
Lâm Nam Yến vội ra mở cửa, nhiệt tình mời cô vào.
“Tại xào hơi nhiều.”
Nguyễn Tử Mạt đặt ốc đồng được xào thơm ngào ngạt lên bàn.
“Thơm quá, trông là biết ngon rồi, tay nghề này của cô, ra ngoài mở tiệm cơm cũng được đó.”
Lâm Nam Yến ngửi mùi, không nhịn được khen.
“Nếu như thơm thì cô mau ăn nhiều chút, đừng để đứa nhỏ ăn nhiều.”
Nguyễn Tử Mạt quay đầu nhìn Tiểu Bảo đang rũ đầu đứng ở cửa.
“Còn nữa, Tiểu Bảo vừa mới ăn ở chỗ tôi rồi, đừng cho nó ăn nữa.”
Tiểu Bảo nghe thấy thế thì tức giận, giẫm mạnh chân lên đất, phát ra tiếng “bịch bịch”.
Lâm Nam Yến nhìn thấy dáng vẻ đó của Tiểu Bảo thì khẽ cười một tiếng, “Sao cô phải cố ý đùa nó.”
“Cô không biết là dáng vẻ tức giận của thằng bé rất đáng yêu sao?”
Nguyễn Tử Mạt chớp mắt nhìn Lâm Nam Yến.
“Đúng là rất đáng yêu, nhưng cô đừng quá đáng quá, đừng khiến thằng bé thật sự tức giận.”
Lâm Nam Yến khẽ lắc đầu, Nguyễn Tử Mạt làm mẹ, vẫn cứ không đứng đắn như vậy.
Cô ấy kéo Nguyễn Tử Mạt qua, hạ giọng, “Sáng sớm nay Thôi Uyển Ninh rời khỏi đại viện, em gái của Thôi Hà Hoa này có lòng dạ thâm độc thật sự, phá hoại tình cảm giữa cô với doanh trưởng Lệ.”
Nguyễn Tử Mạt không giận, cô chống đầu, tươi cười nhìn Tiểu Bảo, “Con thế này, biết cái gì là dịu dàng.”
“Tôi biết, là không giống như cô.”
Tiểu Bảo nói xong thì chuẩn bị tùy thời chạy trốn, kết quả người phụ nữ xấu xa không hề tức giận, cô còn nở nụ cười, trước kia cô không như thế này, trước kia cô sẽ đánh cậu nhóc.
“Đầu củ cải, thật sự biết cách xúc phạm người khác.”
Nguyễn Tử Mạt lấy khăn tay ở bên cạnh lau khô tay, nhéo nhéo hai má của Tiểu Bảo, cảm xúc không tệ, nếu nuôi mập lên chút thì nhéo còn thích hơn nữa.
Tiểu Bảo giơ tay lên, xoa mặt mình, “Cô đừng có chạm vào tôi.”
“Đừng có sờ mặt nữa, con sắp thành mèo mướp rồi.”
Nguyễn Tử Mạt cầm khăn lau trên tay, đè Tiểu Bảo đang giãy giụa lại, lau vết dầu trên mặt cậu nhóc.
Thấy Tiểu Bảo không chịu phối hợp, vẫn cứ giãy dụa, Nguyễn Tử Mạt chỉ đành lôi Lâm Nam Yến ra một lần nữa, “Lát nữa còn phải đưa ốc đồng cho dì Trương của con, nếu con cứ làm ầm ĩ, lúc tặng qua thì ốc đồng đã nguội rồi, không ăn được nữa.”
Tiểu Bảo im lặng, ngoan ngoãn để cho Nguyễn Tử Mạt lau mặt, cúi đầu ăn thịt ốc đồng mà Nguyễn Tử Mạt đã xiên cho cậu nhóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Nguyễn Tử Mạt có ý cười, tốt rồi, cô còn không đối phó được đứa nhóc ba tuổi chắc.
Không cho Tiểu Bảo ăn nhiều ốc đồng, sợ cậu nhóc không tiêu hóa tốt sẽ bị tiêu chảy,
Tiểu Bảo tức giận, cảm thấy người phụ nữ xấu xa cố tình không cho cậu nhóc ăn.
Nguyễn Tử Mạt không để ý đến suy nghĩ của cậu nhóc, kéo cậu nhóc qua rửa sạch tay và miệng, bưng một đĩa ốc đồng khác lên, dẫn Tiểu Bảo đi đến nhà Giang Nam Yến.
“Nam Yến, tôi xào chút ốc đồng, mang tới cho cô nếm thử chút.”
Nguyễn Tử Mạt đứng ở cửa viện, hô vào trong.
“Mau vào đi, sao cô lại tặng đồ ăn chứ.”
Lâm Nam Yến vội ra mở cửa, nhiệt tình mời cô vào.
“Tại xào hơi nhiều.”
Nguyễn Tử Mạt đặt ốc đồng được xào thơm ngào ngạt lên bàn.
“Thơm quá, trông là biết ngon rồi, tay nghề này của cô, ra ngoài mở tiệm cơm cũng được đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Nam Yến ngửi mùi, không nhịn được khen.
“Nếu như thơm thì cô mau ăn nhiều chút, đừng để đứa nhỏ ăn nhiều.”
Nguyễn Tử Mạt quay đầu nhìn Tiểu Bảo đang rũ đầu đứng ở cửa.
“Còn nữa, Tiểu Bảo vừa mới ăn ở chỗ tôi rồi, đừng cho nó ăn nữa.”
Tiểu Bảo nghe thấy thế thì tức giận, giẫm mạnh chân lên đất, phát ra tiếng “bịch bịch”.
Lâm Nam Yến nhìn thấy dáng vẻ đó của Tiểu Bảo thì khẽ cười một tiếng, “Sao cô phải cố ý đùa nó.”
“Cô không biết là dáng vẻ tức giận của thằng bé rất đáng yêu sao?”
Nguyễn Tử Mạt chớp mắt nhìn Lâm Nam Yến.
“Đúng là rất đáng yêu, nhưng cô đừng quá đáng quá, đừng khiến thằng bé thật sự tức giận.”
Lâm Nam Yến khẽ lắc đầu, Nguyễn Tử Mạt làm mẹ, vẫn cứ không đứng đắn như vậy.
Cô ấy kéo Nguyễn Tử Mạt qua, hạ giọng, “Sáng sớm nay Thôi Uyển Ninh rời khỏi đại viện, em gái của Thôi Hà Hoa này có lòng dạ thâm độc thật sự, phá hoại tình cảm giữa cô với doanh trưởng Lệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro