Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Đồ Bà Tám
Giang Nam Nam
2024-10-20 02:44:06
Đại viện gia đình.
Khi Lâm Nam Yến dẫn theo ba đứa con tới đây, Nguyễn Tử Mạt đã làm xong đồ ăn thơm ngào ngạt.
Trên bàn, một đĩa gan heo xào tỏi tươi, một bát canh tiết vịt bỏ hành thơm, một đĩa trứng gà thêm hành, một đĩa rau muống xào đậu nhự.
Ngửi mùi thôi đã khiến người ta bụng sôi ùng ục, đói không chịu nổi.
“Cô nhanh thế, cũng không bảo tôi đến giúp, có phải chê đồ ăn lúc trưa tôi nấu quá khó ăn hay không.”
Lâm Nam Yến dẫn theo bọn nhỏ ngồi xuống, trêu ghẹo Nguyễn Tử Mạt.
“Rất là ngon, nhưng mà còn kém hơn tôi nấu một chút.”
Nguyễn Tử Mạt ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo.
Thấy Tiểu Bảo cúi đầu không nói lời nào, cô gắp một miếng gan heo vào trong bát của Tiểu Bảo, “Con phải ăn nhiều chút, gầy thành cây su hào rồi kìa.”
Tiểu Bảo tức giận bưng bát quay đi, ăn gan heo trong bát, dai dai thơm thơm, ăn rất ngon.
Người phụ nữ xấu xa nấu cơm rất ngon, khá là giỏi, nhưng mà cậu nhóc sẽ không tha thứ cho cô.
Nguyễn Tử Mạt thường thường gắp đồ ăn cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không từ chối, ngoan ngoãn ăn cơm.
Nhưng ăn xong bữa tối, Tiểu Bảo vẫn đi theo Lâm Nam Yến.
Nguyễn Tử Mạt cũng không quan tâm, cô muốn ngủ sớm dậy sớm, ngày mai còn phải đi làm kiếm tiền.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tử Mạt tinh thần phấn khởi ngồi xe bus lên trấn trên, cô đến tiệm hương liệu mua những hương liệu mình cần trước, sau đó mua năm sáu cây củ cải trắng, cuối cùng đến quán thịt bò chọn những phần lòng bò tươi ngon nhất.
Nguyễn Tử Mạt mang theo hai bao lớn quay về, may mà cơ thể này có sức lớn, nếu không cô thật sự không cầm được nhiều đồ như vậy.
Khi gần về đến nhà, Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy Thôi Hà Hoa ở phía trước.
Thôi Hà Hoa nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt, lập tức sầm mặt, đánh giá Nguyễn Tử Mạt một phen, ánh mắt dừng trên bao đồ trên tay cô, giọng điệu đầy vẻ chán ghét, “Nguyễn Tử Mạt, cô mang cái gì về đấy, không phải là cứt bò đấy chứ, thối quá đi.”
Giọng Thôi Hà Hoa vang xa, khiến không ít tẩu tử trong đại viện chú ý đến.
“Vậy sao?”
Nguyễn Tử Mạt thản nhiên liếc mắt nhìn Thôi Hà Hoa một cái, “Có mà miệng cô thối ấy, giống như cái hố phân, mới sáng sớm đã phun phân ra rồi.”
Có tẩu tử không nhịn được, cười “khúc khích” một tiếng.
Mặt Thôi Hà Hoa tái mặt, “Cô, cô đồ bà tám* này, tôi phải xé rách miệng cô.”
* Tiếng lóng của HK hoặc QĐ, dùng để mô tả một người con dâu lớn tuổi hay tò mò hành động liều lĩnh và cư xử vô duyên. Đó là một từ rất xúc phạm và thô tục.
“Cô xé đi, tôi không phản kháng, tôi đi tìm chính ủy nói chuyện, kể về cuộc sống tuyệt vời của một quân tẩu, mỗi ngày phải đều phòng người phụ nữ nào đó nhớ thương lão Lệ nhà tôi và tính kế tôi như thế nào.”
Nguyễn Tử Mạt nhấn mạnh hai chữ “tuyệt vời” và “nào đó”.
Có tẩu tử mở miệng.
“Hà Hoa, chuyện lần trước nhà cô làm thì không nói, nhà lão Lệ cũng không so đo với cô, cô đừng có nhìn chằm chằm cô ấy không tha nữa.”
“Đúng vậy đó, cô cứ ầm ĩ tiếp, thật sự để chính ủy nghe được, không có gì tốt cho lão Tần nhà cô đâu.”
“Tháng trước lão Tần nhà cô mới được đánh giá là cán bộ xuất sắc, cô không muốn bị cách chức chứ.”
Khi Lâm Nam Yến dẫn theo ba đứa con tới đây, Nguyễn Tử Mạt đã làm xong đồ ăn thơm ngào ngạt.
Trên bàn, một đĩa gan heo xào tỏi tươi, một bát canh tiết vịt bỏ hành thơm, một đĩa trứng gà thêm hành, một đĩa rau muống xào đậu nhự.
Ngửi mùi thôi đã khiến người ta bụng sôi ùng ục, đói không chịu nổi.
“Cô nhanh thế, cũng không bảo tôi đến giúp, có phải chê đồ ăn lúc trưa tôi nấu quá khó ăn hay không.”
Lâm Nam Yến dẫn theo bọn nhỏ ngồi xuống, trêu ghẹo Nguyễn Tử Mạt.
“Rất là ngon, nhưng mà còn kém hơn tôi nấu một chút.”
Nguyễn Tử Mạt ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo.
Thấy Tiểu Bảo cúi đầu không nói lời nào, cô gắp một miếng gan heo vào trong bát của Tiểu Bảo, “Con phải ăn nhiều chút, gầy thành cây su hào rồi kìa.”
Tiểu Bảo tức giận bưng bát quay đi, ăn gan heo trong bát, dai dai thơm thơm, ăn rất ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ xấu xa nấu cơm rất ngon, khá là giỏi, nhưng mà cậu nhóc sẽ không tha thứ cho cô.
Nguyễn Tử Mạt thường thường gắp đồ ăn cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không từ chối, ngoan ngoãn ăn cơm.
Nhưng ăn xong bữa tối, Tiểu Bảo vẫn đi theo Lâm Nam Yến.
Nguyễn Tử Mạt cũng không quan tâm, cô muốn ngủ sớm dậy sớm, ngày mai còn phải đi làm kiếm tiền.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tử Mạt tinh thần phấn khởi ngồi xe bus lên trấn trên, cô đến tiệm hương liệu mua những hương liệu mình cần trước, sau đó mua năm sáu cây củ cải trắng, cuối cùng đến quán thịt bò chọn những phần lòng bò tươi ngon nhất.
Nguyễn Tử Mạt mang theo hai bao lớn quay về, may mà cơ thể này có sức lớn, nếu không cô thật sự không cầm được nhiều đồ như vậy.
Khi gần về đến nhà, Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy Thôi Hà Hoa ở phía trước.
Thôi Hà Hoa nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt, lập tức sầm mặt, đánh giá Nguyễn Tử Mạt một phen, ánh mắt dừng trên bao đồ trên tay cô, giọng điệu đầy vẻ chán ghét, “Nguyễn Tử Mạt, cô mang cái gì về đấy, không phải là cứt bò đấy chứ, thối quá đi.”
Giọng Thôi Hà Hoa vang xa, khiến không ít tẩu tử trong đại viện chú ý đến.
“Vậy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Tử Mạt thản nhiên liếc mắt nhìn Thôi Hà Hoa một cái, “Có mà miệng cô thối ấy, giống như cái hố phân, mới sáng sớm đã phun phân ra rồi.”
Có tẩu tử không nhịn được, cười “khúc khích” một tiếng.
Mặt Thôi Hà Hoa tái mặt, “Cô, cô đồ bà tám* này, tôi phải xé rách miệng cô.”
* Tiếng lóng của HK hoặc QĐ, dùng để mô tả một người con dâu lớn tuổi hay tò mò hành động liều lĩnh và cư xử vô duyên. Đó là một từ rất xúc phạm và thô tục.
“Cô xé đi, tôi không phản kháng, tôi đi tìm chính ủy nói chuyện, kể về cuộc sống tuyệt vời của một quân tẩu, mỗi ngày phải đều phòng người phụ nữ nào đó nhớ thương lão Lệ nhà tôi và tính kế tôi như thế nào.”
Nguyễn Tử Mạt nhấn mạnh hai chữ “tuyệt vời” và “nào đó”.
Có tẩu tử mở miệng.
“Hà Hoa, chuyện lần trước nhà cô làm thì không nói, nhà lão Lệ cũng không so đo với cô, cô đừng có nhìn chằm chằm cô ấy không tha nữa.”
“Đúng vậy đó, cô cứ ầm ĩ tiếp, thật sự để chính ủy nghe được, không có gì tốt cho lão Tần nhà cô đâu.”
“Tháng trước lão Tần nhà cô mới được đánh giá là cán bộ xuất sắc, cô không muốn bị cách chức chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro