Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Là Anh Họ
Giang Nam Nam
2024-10-20 02:44:06
Nguyễn Tử Mạt kinh ngạc liếc nhìn Lệ Kình Liệt, còn tưởng người đàn ông cứng như thép này sẽ không nhượng bộ hay xin lỗi cơ đấy.
"Không sao đâu."
Nguyễn Tử Mạt xua tay.
Anh chủ động xin lỗi, còn giúp cô, Nguyễn Tử Mạt sẽ không bám mãi không buông nên cô đã rộng lượng tha thứ cho anh.
Nguyễn Tử Mạt một tay nắm lấy thanh sắt của ghế để giữ vững cơ thể, tay kia thọc vào túi, lấy ra một quả đào, xoa lên quần áo, bắt đầu ăn, quả đào này ngọt thật.
Bên tai Lệ Kình Liệt vang lên tiếng thỏ nhỏ nhai củ cải, mũi tràn ngập mùi đào ngọt ngào, hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô có phần dễ chịu, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Trước đây, trên người cô dường như chưa từng ngửi thấy mùi này.
Anh cúi đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt bằng đôi mắt sâu thẳm.
Người phụ nữ này thực sự rất tham ăn, khi cơ thể đang lắc lư cũng không thể ngăn cô ăn đào.
Trước đây cô rất tham ăn, mỗi lần nhìn thấy đồ ăn đều giống như con chó hung ác nhìn thấy khúc xương, rất đáng ghét, nhưng bây giờ cô không còn đáng ghét nữa.
Sau khi đến trấn, Nguyễn Tử Mạt mua rau, sau đó đi đến cửa hàng gia vị mua gia vị. Lệ Kình Liệt đi theo cô, giúp cô xách đồ.
Cuối cùng đã đến cửa hàng bán thịt.
Chọn nguyên liệu nội tạng tốt.
Lệ Kình Liệt đứng sang một bên nhìn Nguyễn Tử Mạt mặc cả với ông chủ.
Đột nhiên, vẻ mặt của Nguyễn Tử Mạt buồn bã nói: “Ông chủ, xin hãy bớt thêm chút nữa. Chồng tôi hôm qua mới mất, chỉ còn lại tôi và con ở nhà. Chúng tôi là mẹ quá con côi, không dễ dàng chút nào. Ông chủ, vừa nhìn ông thì tôi đã biết ông là người lương thiện, người tốt sẽ được đền đáp."
Lệ Kình Liệt nghe vậy, sắc mặt tối sầm. Anh đang đứng ở đây mà cô lại nói rằng anh đã chết.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Nguyễn Tử Mạt, dùng giọng cảnh cáo: "Nguyễn Tử Mạt!"
Nguyễn Tử Mạt phớt lờ anh, tiếp tục mặc cả với ông chủ.
Ông chủ nghe được tiếng đó, nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng, nói: "Anh ta không phải người đàn ông của cô à."
Nguyễn Tử Mạt không cần suy nghĩ nói: "Sao có thể như vậy được? Ông cảm thấy tôi thế này xứng với anh ấy sao? Anh ấy là anh họ tôi."
Dù hiện tại cô đã giảm cân rất nhiều nhưng cô vẫn nặng 70 cân, cao 1,66 m, cả người trông vấn rất mập.
Ông chủ nhìn Nguyễn Tử Mạt, lại nhìn Lệ Kình Liệt cao lớn đẹp trai, tin tưởng lời nói của Nguyễn Tử Mạt không chút do dự. Hai người này không xứng đôi.
Anh họ à? Anh từ chồng cô biến thành anh họ của cô!
Sắc mặt Lệ Kình Liệt đen thui, người phụ nữ này đang nói nhảm gì vậy.
Anh tiến lên kéo Nguyễn Tử Mạt lại.
Nguyễn Tử Mạt hất tay Lệ Kình Liệt ra không chút khách khí, tiếp tục nói với ông chủ: “Anh họ của tôi sắp kết hôn, sau khi có vợ thì anh ấy cũng không giúp được gì cho tôi, nếu không vợ anh ấy sẽ phản đối. "
"Thấy cô đáng thương nên tôi sẽ bán rẻ 5 hào cho cô, mau trả tiền đi."
Ông chủ đã thỏa hiệp, xua tay.
"Cám ơn ông chủ, người tốt sẽ được đền đáp."
Nguyễn Tử Mạt vội vàng lấy tiền ra, cái miệng ngọt ngào nói.
Lệ Kình Liệt nhấc hai cái túi lớn bằng một tay mà không hề cau mày lấy một cái.
Nguyễn Tử Mạt xách rau củ đi phía trước, bước đi vội vã.
Đến bến xe buýt đợi xe buýt.
Nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Lệ Kình Liệt, Nguyễn Tử Mạt biết anh không đồng ý cô mặc cả như vậy.
"Không sao đâu."
Nguyễn Tử Mạt xua tay.
Anh chủ động xin lỗi, còn giúp cô, Nguyễn Tử Mạt sẽ không bám mãi không buông nên cô đã rộng lượng tha thứ cho anh.
Nguyễn Tử Mạt một tay nắm lấy thanh sắt của ghế để giữ vững cơ thể, tay kia thọc vào túi, lấy ra một quả đào, xoa lên quần áo, bắt đầu ăn, quả đào này ngọt thật.
Bên tai Lệ Kình Liệt vang lên tiếng thỏ nhỏ nhai củ cải, mũi tràn ngập mùi đào ngọt ngào, hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô có phần dễ chịu, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Trước đây, trên người cô dường như chưa từng ngửi thấy mùi này.
Anh cúi đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt bằng đôi mắt sâu thẳm.
Người phụ nữ này thực sự rất tham ăn, khi cơ thể đang lắc lư cũng không thể ngăn cô ăn đào.
Trước đây cô rất tham ăn, mỗi lần nhìn thấy đồ ăn đều giống như con chó hung ác nhìn thấy khúc xương, rất đáng ghét, nhưng bây giờ cô không còn đáng ghét nữa.
Sau khi đến trấn, Nguyễn Tử Mạt mua rau, sau đó đi đến cửa hàng gia vị mua gia vị. Lệ Kình Liệt đi theo cô, giúp cô xách đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng đã đến cửa hàng bán thịt.
Chọn nguyên liệu nội tạng tốt.
Lệ Kình Liệt đứng sang một bên nhìn Nguyễn Tử Mạt mặc cả với ông chủ.
Đột nhiên, vẻ mặt của Nguyễn Tử Mạt buồn bã nói: “Ông chủ, xin hãy bớt thêm chút nữa. Chồng tôi hôm qua mới mất, chỉ còn lại tôi và con ở nhà. Chúng tôi là mẹ quá con côi, không dễ dàng chút nào. Ông chủ, vừa nhìn ông thì tôi đã biết ông là người lương thiện, người tốt sẽ được đền đáp."
Lệ Kình Liệt nghe vậy, sắc mặt tối sầm. Anh đang đứng ở đây mà cô lại nói rằng anh đã chết.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Nguyễn Tử Mạt, dùng giọng cảnh cáo: "Nguyễn Tử Mạt!"
Nguyễn Tử Mạt phớt lờ anh, tiếp tục mặc cả với ông chủ.
Ông chủ nghe được tiếng đó, nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng, nói: "Anh ta không phải người đàn ông của cô à."
Nguyễn Tử Mạt không cần suy nghĩ nói: "Sao có thể như vậy được? Ông cảm thấy tôi thế này xứng với anh ấy sao? Anh ấy là anh họ tôi."
Dù hiện tại cô đã giảm cân rất nhiều nhưng cô vẫn nặng 70 cân, cao 1,66 m, cả người trông vấn rất mập.
Ông chủ nhìn Nguyễn Tử Mạt, lại nhìn Lệ Kình Liệt cao lớn đẹp trai, tin tưởng lời nói của Nguyễn Tử Mạt không chút do dự. Hai người này không xứng đôi.
Anh họ à? Anh từ chồng cô biến thành anh họ của cô!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Lệ Kình Liệt đen thui, người phụ nữ này đang nói nhảm gì vậy.
Anh tiến lên kéo Nguyễn Tử Mạt lại.
Nguyễn Tử Mạt hất tay Lệ Kình Liệt ra không chút khách khí, tiếp tục nói với ông chủ: “Anh họ của tôi sắp kết hôn, sau khi có vợ thì anh ấy cũng không giúp được gì cho tôi, nếu không vợ anh ấy sẽ phản đối. "
"Thấy cô đáng thương nên tôi sẽ bán rẻ 5 hào cho cô, mau trả tiền đi."
Ông chủ đã thỏa hiệp, xua tay.
"Cám ơn ông chủ, người tốt sẽ được đền đáp."
Nguyễn Tử Mạt vội vàng lấy tiền ra, cái miệng ngọt ngào nói.
Lệ Kình Liệt nhấc hai cái túi lớn bằng một tay mà không hề cau mày lấy một cái.
Nguyễn Tử Mạt xách rau củ đi phía trước, bước đi vội vã.
Đến bến xe buýt đợi xe buýt.
Nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Lệ Kình Liệt, Nguyễn Tử Mạt biết anh không đồng ý cô mặc cả như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro