Quân Hôn Mật Sủng Năm 70, Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Chương 12
2024-09-24 18:19:46
Bởi vì họ muốn xem, cuộc sống đó sẽ gà bay chó chạy như thế nào, phần lớn mọi người đều thay nhà họ Thẩm đổ một giọt mồ hôi lạnh, cảm thấy chắc chắn sẽ không sống yên ổn được.
Chỉ sợ... Vị nữ thanh niên trí thức họ Khương này cũng giống như mẹ của Thẩm Hành Dương, nửa đường bỏ chạy!
Thẩm Hành Dương thật đáng thương, mẹ chạy rồi, vợ cũng theo người ta chạy mất.
Chẳng lẽ phong thủy nhà họ Thẩm có vấn đề, sao cứ để vợ chạy mất như vậy?
Cát Hồng Linh không đi, bà ta đi vào nướng chín con thỏ, nướng đến vàng ruộm giòn tan, sau đó đưa cho Khương Vân Uyển đang chờ bên cạnh.
"Ăn đi."
Nướng xong thỏ, Cát Hồng Linh vỗ vỗ tay đứng dậy.
Khương Vân Uyển cầm con thỏ đứng dậy: "Chủ nhiệm, cô không ăn sao?"
Cát Hồng Linh lắc đầu, "Tôi không thèm."
Khương Vân Uyển: "..."
Ha, ha ha, ha ha ha...
Cát Hồng Linh không rời đi ngay, bà nhìn Khương Vân Uyển từ trên xuống dưới mấy lần, "Nữ thanh niên trí thức Khương, Hành Dương là do tôi nhìn nó lớn lên, nó là một đứa trẻ ngoan, nếu cô muốn kết hôn với nó, sau này hãy sống thật tốt với nó. Nó rất thông minh, nếu cô có thể toàn tâm toàn ý sống tốt với nó, cuộc sống sau này chưa chắc đã không thể giàu sang phú quý."
Người này đối với Thẩm Hành Dương cũng thật lòng, Khương Vân Uyển thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm Cát cô yên tâm, cháu thật sự thích anh ấy.”
Thấy cô nghiêm túc cam đoan, Cát Hồng Linh mỉm cười.
Không có gì khác, từ lúc bà ta phái Thẩm Hành Dương lái máy cày đi đón nhóm thanh niên tri thức này về, bà ta đã nhìn ra, Thẩm Hành Dương xưa nay chưa từng để ý đến cô gái nào, lại nhất kiến chung tình với cô nhóc trước mắt này.
Người khác không đoán được, bà ta có thể đoán được, con thỏ nhất định là do tên ngốc kia bắt được.
Nhưng bà ta không hỏi.
“Ăn đi, đại đội còn một đống việc, tôi đi xử lý trước.”
Khương Vân Uyển gật đầu.
Cát Hồng Linh đi rồi, cô ngồi xuống ăn thịt thỏ.
“Ê…”
Vượt qua cửa ải Lâm Hữu Song này, thần trí cô mới dần dần hồi phục.
Chỉ sợ... Vị nữ thanh niên trí thức họ Khương này cũng giống như mẹ của Thẩm Hành Dương, nửa đường bỏ chạy!
Thẩm Hành Dương thật đáng thương, mẹ chạy rồi, vợ cũng theo người ta chạy mất.
Chẳng lẽ phong thủy nhà họ Thẩm có vấn đề, sao cứ để vợ chạy mất như vậy?
Cát Hồng Linh không đi, bà ta đi vào nướng chín con thỏ, nướng đến vàng ruộm giòn tan, sau đó đưa cho Khương Vân Uyển đang chờ bên cạnh.
"Ăn đi."
Nướng xong thỏ, Cát Hồng Linh vỗ vỗ tay đứng dậy.
Khương Vân Uyển cầm con thỏ đứng dậy: "Chủ nhiệm, cô không ăn sao?"
Cát Hồng Linh lắc đầu, "Tôi không thèm."
Khương Vân Uyển: "..."
Ha, ha ha, ha ha ha...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cát Hồng Linh không rời đi ngay, bà nhìn Khương Vân Uyển từ trên xuống dưới mấy lần, "Nữ thanh niên trí thức Khương, Hành Dương là do tôi nhìn nó lớn lên, nó là một đứa trẻ ngoan, nếu cô muốn kết hôn với nó, sau này hãy sống thật tốt với nó. Nó rất thông minh, nếu cô có thể toàn tâm toàn ý sống tốt với nó, cuộc sống sau này chưa chắc đã không thể giàu sang phú quý."
Người này đối với Thẩm Hành Dương cũng thật lòng, Khương Vân Uyển thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm Cát cô yên tâm, cháu thật sự thích anh ấy.”
Thấy cô nghiêm túc cam đoan, Cát Hồng Linh mỉm cười.
Không có gì khác, từ lúc bà ta phái Thẩm Hành Dương lái máy cày đi đón nhóm thanh niên tri thức này về, bà ta đã nhìn ra, Thẩm Hành Dương xưa nay chưa từng để ý đến cô gái nào, lại nhất kiến chung tình với cô nhóc trước mắt này.
Người khác không đoán được, bà ta có thể đoán được, con thỏ nhất định là do tên ngốc kia bắt được.
Nhưng bà ta không hỏi.
“Ăn đi, đại đội còn một đống việc, tôi đi xử lý trước.”
Khương Vân Uyển gật đầu.
Cát Hồng Linh đi rồi, cô ngồi xuống ăn thịt thỏ.
“Ê…”
Vượt qua cửa ải Lâm Hữu Song này, thần trí cô mới dần dần hồi phục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro