Quân Hôn Mật Sủng Năm 70, Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Chương 14
2024-09-24 18:19:46
Phải nói là… chỉ đơn giản như vậy mà đã khiến anh đẹp trai đến mức khiến người ta muốn chảy máu mũi.
Khương Vân Uyển căng thẳng nhìn con thỏ trong tay, làn da mỏng đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
“Anh… anh đến từ lúc nào vậy?”
Anh đột nhiên ăn mặc chỉnh tề như vậy là vì ai, trong lòng Khương Vân Uyển biết rõ mười mươi, trong lòng dâng lên sóng mật ngọt ngào.
Thật sự là được nhìn thấy chim công xòe đuôi rồi.
Thẩm Hành Dương thấy cô ngây người ra, đưa tay lau đi vết dầu mỡ bên mép Khương Vân Uyển.
“Cũng được một lúc rồi.”
Anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, đôi mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm, giống như nhìn thấy con mồi, trong mắt đều là lửa.
“Vừa rồi em nói… anh bay lên như diều gặp gió?” Khương Vân Uyển vô ý đã để lộ ra một chút, cô cố gắng giữ bình tĩnh mím môi: “Chủ nhiệm Cát nói anh rất có năng lực, sau này nhất định sẽ có tiền đồ.”
Nơi đầu ngón tay thô ráp của Thẩm Hành Dương lướt qua ẩn ẩn nóng ran đỏ ửng, màu đỏ giống như son nước thấm vào trong nước nhanh chóng lan rộng ra, không bao lâu, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn ươi hồng, đẹp hơn cả sắc xuân trên đỉnh đóa sen đầu mùa Giang Nam.
Chủ nhiệm Cát còn nói, Thẩm Hành Dương rất thông minh.
……
Thẩm Hành Dương thông minh liếc mắt một cái đã nhìn thấu Khương Vân Uyển đang nói dối.
“Em muốn anh bay cao, bay xa sao?”
Tiếng Hạ của anh có chút ngượng nghịu, nhưng giọng nói rất hay, nghe không chói tai, còn có chút từ tính không thể diễn tả được.
Khương Vân Uyển thành tâm thành ý nói: “Dựa trên điều kiện sức khỏe, an toàn, không mệt mỏi, em hy vọng anh sẽ bay cao, bay xa.”
Cô đã sống lại, sẽ không giống như kiếp trước rời đi, sự thay đổi của cô sẽ dẫn đến rất nhiều thay đổi khác.
Quỹ đạo cuộc đời của Thẩm Hành Dương, có thể sẽ không giống như kiếp trước. Nhưng dù cuộc sống có ra sao, cô, Khương Vân Uyển đều chấp nhận, chỉ cần anh trước sau như một, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ rời bỏ.
Người trong mộng ngày đêm khao khát ở ngay trước mắt, thành tâm thành ý mong anh bình an khỏe mạnh, bay cao, bay xa.
Trái tim Thẩm Hành Dương mềm lại, mềm lại.
Khương Vân Uyển căng thẳng nhìn con thỏ trong tay, làn da mỏng đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
“Anh… anh đến từ lúc nào vậy?”
Anh đột nhiên ăn mặc chỉnh tề như vậy là vì ai, trong lòng Khương Vân Uyển biết rõ mười mươi, trong lòng dâng lên sóng mật ngọt ngào.
Thật sự là được nhìn thấy chim công xòe đuôi rồi.
Thẩm Hành Dương thấy cô ngây người ra, đưa tay lau đi vết dầu mỡ bên mép Khương Vân Uyển.
“Cũng được một lúc rồi.”
Anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, đôi mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm, giống như nhìn thấy con mồi, trong mắt đều là lửa.
“Vừa rồi em nói… anh bay lên như diều gặp gió?” Khương Vân Uyển vô ý đã để lộ ra một chút, cô cố gắng giữ bình tĩnh mím môi: “Chủ nhiệm Cát nói anh rất có năng lực, sau này nhất định sẽ có tiền đồ.”
Nơi đầu ngón tay thô ráp của Thẩm Hành Dương lướt qua ẩn ẩn nóng ran đỏ ửng, màu đỏ giống như son nước thấm vào trong nước nhanh chóng lan rộng ra, không bao lâu, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn ươi hồng, đẹp hơn cả sắc xuân trên đỉnh đóa sen đầu mùa Giang Nam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhiệm Cát còn nói, Thẩm Hành Dương rất thông minh.
……
Thẩm Hành Dương thông minh liếc mắt một cái đã nhìn thấu Khương Vân Uyển đang nói dối.
“Em muốn anh bay cao, bay xa sao?”
Tiếng Hạ của anh có chút ngượng nghịu, nhưng giọng nói rất hay, nghe không chói tai, còn có chút từ tính không thể diễn tả được.
Khương Vân Uyển thành tâm thành ý nói: “Dựa trên điều kiện sức khỏe, an toàn, không mệt mỏi, em hy vọng anh sẽ bay cao, bay xa.”
Cô đã sống lại, sẽ không giống như kiếp trước rời đi, sự thay đổi của cô sẽ dẫn đến rất nhiều thay đổi khác.
Quỹ đạo cuộc đời của Thẩm Hành Dương, có thể sẽ không giống như kiếp trước. Nhưng dù cuộc sống có ra sao, cô, Khương Vân Uyển đều chấp nhận, chỉ cần anh trước sau như một, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ rời bỏ.
Người trong mộng ngày đêm khao khát ở ngay trước mắt, thành tâm thành ý mong anh bình an khỏe mạnh, bay cao, bay xa.
Trái tim Thẩm Hành Dương mềm lại, mềm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro