Quân Hôn Nuông Chiều: Cùng Binh Vương Tán Tỉnh Ở Thập Niên 80
Thăm Dò
Kiểm Tể
2024-09-11 04:06:09
Nhà gạch nông thôn không có cách âm, âm thanh bàn bạc của một nhà ba người đứt quãng truyền tới:
“Mẹ, con không muốn gả đi xa, con muốn ở cùng cha mẹ.”
“Con muốn gả cho Tiêu Trì, khi con kết hôn xong còn thuận tiện về nhà, chịu ấm ức cách cha mẹ cũng gần. Nếu con gả đi xa, chịu ấm ức đều không tìm thấy cha mẹ…”
“Bình Bình, điều kiện như vậy, Tiêu gia đâu tốt bằng Giang gia…”
“Cùng lắm thì chị gái gả đến Giang gia sống ngày lành, bảo chị ấy gửi ít tiền cho cha mẹ, đến lúc đó cha mẹ sẽ giúp đỡ con, chúng ta đều là người một nhà…”
Cha Tô mẹ Tô thở dài, nhìn gương mặt đáng thương tội nghiệp của con gái út, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi:
“Chỉ có thể như vậy, đến lúc đó bảo chị con tiếp tế con nhiều chút.”
Tô Đường ở trong phòng bỗng nhiên nhếch miệng cười châm chọc.
Cô biết sẽ như thế mà.
Đời trước Tô Bình gả cho Giang Hoành xong không lâu sau đưa hai đứa con anh nuôi về cho cha mẹ chồng nuôi, bởi vì Giang Hoành rất lâu mới về nhà một lần, cô ta không chịu nổi cô đơn nên ngoại tình, non nửa đời đều lởn vởn trong đám đàn ông.
Cha mẹ nói cô ta sống không tốt lắm, bảo cô tiếp tế nhiều hơn.
Lúc đó quan hệ giữa cô và Tiêu Trì không tốt, người Tiêu gia cũng bị cô chỉnh đốn, nên càng để ý tới nhà mẹ đẻ hơn, tình thân huyết thống không thể cắt lìa, nên cho Tô Bình không ít tiền.
Người nào có thể nghĩ tới cuối cùng…
Tô Đường nhắm chặt mắt.
Hôm nay hiếm khi mẹ Tô không gọi cô dậy nấu cơm, đến buổi tối còn đặc biệt dịu dàng.
Khi Tô Đường ngồi xuống trước bàn, cầm lấy trứng gà bóc vỏ cho vào miệng mình, mẹ Tô nhướng mày giọng nói cao hơn:
“Tiểu Đường, trứng gà này là của…”
Em gái con.
“Mẹ, trứng gà này chỉ có thể để em gái con ăn, con không ăn được sao?” Mẹ Tô chưa nói hết câu đã bị Tô Đường ngắt lời.
Không dự đoán được cô sẽ chống đối mình, trong lòng mẹ Tô dâng lên ngọn lửa vô danh, vừa định nổi giận ngẩng đầu thấy được đôi mắt sáng trong không có gợn sóng, những lời còn lại của mẹ Tô đều bị mắc kẹt trong cổ họng.
Tô Bình nhân lúc này mở miệng trước:
“Chúng ta là chị em, sao lại không ăn được. Mẹ nấu cho em hai quả, chị, chị cũng ăn quả này đi.”
Tô Đường không khách sáo nhận lấy.
Tô Bình nhìn Tô Đường hôm nay trông rất khác thường, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, không phải là Tô Đường cũng trọng sinh đấy chứ?
“Được rồi, chỉ là một quả trứng gà mà thôi, lần sau nấu thêm cho Tiểu Đường một quả.” Cha Tô là chủ gia đình, ông ta đã mở miệng mẹ Tô cũng không nói gì nữa.
Cha Tô nói xong hít một hơi tẩu thuốc mới nói tiếp:
“Là thế này, Tiểu Đường, cha và mẹ con đã bàn bạc, con vẫn nên gả cho Giang Hoành đi. Giang gia là mối hôn sự tốt, cho con gả đến Giang gia, là nguyện vọng của bà nội con. Hai ngày nay bà nội con báo mộng cho cha, không cho cha mẹ làm trái nguyện vọng của bà ấy, nếu không thì chính là bất hiếu.”
Tô Đường cười mỉa trong lòng.
Đúng là làm khó bọn họ, lúc này còn kéo bà nội ra, còn nhắc tới chữ hiếu.
Bóc tiếp quả trứng gà thứ hai, Tô Đường không ngẩng đầu đáp: “Ừm, con biết rồi ạ.”
Kính cẩn nghe theo trước sau như một.
Hiện giờ cơ thể này gầy giống như trang giấy, cô phải ăn nhiều một chút.
Tô Bình vẫn luôn quan sát cô ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tô Đường không trọng sinh, nếu trọng sinh sẽ biết sau này Tiêu Trì chính là người giàu số một, sao cô có thể dễ dàng đồng ý như thế?
Cũng phải, loại chuyện sống lại lần nữa như thế, sao Tô Đường có thể có?
“Mẹ, con không muốn gả đi xa, con muốn ở cùng cha mẹ.”
“Con muốn gả cho Tiêu Trì, khi con kết hôn xong còn thuận tiện về nhà, chịu ấm ức cách cha mẹ cũng gần. Nếu con gả đi xa, chịu ấm ức đều không tìm thấy cha mẹ…”
“Bình Bình, điều kiện như vậy, Tiêu gia đâu tốt bằng Giang gia…”
“Cùng lắm thì chị gái gả đến Giang gia sống ngày lành, bảo chị ấy gửi ít tiền cho cha mẹ, đến lúc đó cha mẹ sẽ giúp đỡ con, chúng ta đều là người một nhà…”
Cha Tô mẹ Tô thở dài, nhìn gương mặt đáng thương tội nghiệp của con gái út, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi:
“Chỉ có thể như vậy, đến lúc đó bảo chị con tiếp tế con nhiều chút.”
Tô Đường ở trong phòng bỗng nhiên nhếch miệng cười châm chọc.
Cô biết sẽ như thế mà.
Đời trước Tô Bình gả cho Giang Hoành xong không lâu sau đưa hai đứa con anh nuôi về cho cha mẹ chồng nuôi, bởi vì Giang Hoành rất lâu mới về nhà một lần, cô ta không chịu nổi cô đơn nên ngoại tình, non nửa đời đều lởn vởn trong đám đàn ông.
Cha mẹ nói cô ta sống không tốt lắm, bảo cô tiếp tế nhiều hơn.
Lúc đó quan hệ giữa cô và Tiêu Trì không tốt, người Tiêu gia cũng bị cô chỉnh đốn, nên càng để ý tới nhà mẹ đẻ hơn, tình thân huyết thống không thể cắt lìa, nên cho Tô Bình không ít tiền.
Người nào có thể nghĩ tới cuối cùng…
Tô Đường nhắm chặt mắt.
Hôm nay hiếm khi mẹ Tô không gọi cô dậy nấu cơm, đến buổi tối còn đặc biệt dịu dàng.
Khi Tô Đường ngồi xuống trước bàn, cầm lấy trứng gà bóc vỏ cho vào miệng mình, mẹ Tô nhướng mày giọng nói cao hơn:
“Tiểu Đường, trứng gà này là của…”
Em gái con.
“Mẹ, trứng gà này chỉ có thể để em gái con ăn, con không ăn được sao?” Mẹ Tô chưa nói hết câu đã bị Tô Đường ngắt lời.
Không dự đoán được cô sẽ chống đối mình, trong lòng mẹ Tô dâng lên ngọn lửa vô danh, vừa định nổi giận ngẩng đầu thấy được đôi mắt sáng trong không có gợn sóng, những lời còn lại của mẹ Tô đều bị mắc kẹt trong cổ họng.
Tô Bình nhân lúc này mở miệng trước:
“Chúng ta là chị em, sao lại không ăn được. Mẹ nấu cho em hai quả, chị, chị cũng ăn quả này đi.”
Tô Đường không khách sáo nhận lấy.
Tô Bình nhìn Tô Đường hôm nay trông rất khác thường, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, không phải là Tô Đường cũng trọng sinh đấy chứ?
“Được rồi, chỉ là một quả trứng gà mà thôi, lần sau nấu thêm cho Tiểu Đường một quả.” Cha Tô là chủ gia đình, ông ta đã mở miệng mẹ Tô cũng không nói gì nữa.
Cha Tô nói xong hít một hơi tẩu thuốc mới nói tiếp:
“Là thế này, Tiểu Đường, cha và mẹ con đã bàn bạc, con vẫn nên gả cho Giang Hoành đi. Giang gia là mối hôn sự tốt, cho con gả đến Giang gia, là nguyện vọng của bà nội con. Hai ngày nay bà nội con báo mộng cho cha, không cho cha mẹ làm trái nguyện vọng của bà ấy, nếu không thì chính là bất hiếu.”
Tô Đường cười mỉa trong lòng.
Đúng là làm khó bọn họ, lúc này còn kéo bà nội ra, còn nhắc tới chữ hiếu.
Bóc tiếp quả trứng gà thứ hai, Tô Đường không ngẩng đầu đáp: “Ừm, con biết rồi ạ.”
Kính cẩn nghe theo trước sau như một.
Hiện giờ cơ thể này gầy giống như trang giấy, cô phải ăn nhiều một chút.
Tô Bình vẫn luôn quan sát cô ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tô Đường không trọng sinh, nếu trọng sinh sẽ biết sau này Tiêu Trì chính là người giàu số một, sao cô có thể dễ dàng đồng ý như thế?
Cũng phải, loại chuyện sống lại lần nữa như thế, sao Tô Đường có thể có?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro