[Quân Hôn] Sau Khi Bị Anh Lính Cuồng Dã Đọc Tâm, Ta Trúng Lớn
Chương 12
2024-11-11 03:36:32
Tiếp đó, cô nhìn lên xà nhà trong căn phòng. Xà nhà của bà nội đã cũ nát, bị chuột gặm mòn sắp sập đến nơi rồi, để tránh rủi ro thì cũng nên thay mới.
Vèo, xà nhà cũng được thu vào không gian.
Rồi cô quay qua giường và chăn đệm trong phòng ngủ. Chăn của bà nội đã mốc meo, bông bên trong kết cục thành từng mảng khó chịu vô cùng, sớm muộn cũng phải thay mới thôi.
Chung Kiều không ngần ngại thu sạch quần áo, chăn màn của vợ chồng Chung Đại Cường vào không gian, kể cả cuộn giấy vệ sinh còn dang dở.
Đến phòng bếp, cô thấy bà nội của nguyên chủ chẳng có nổi một cái tủ đựng đồ, nhà cũng chẳng còn chút lương thực nào. Thế là cô "dọn" luôn bếp của nhà họ Chung, từ củi lửa, gạo muối, đến nồi niêu, bát đĩa, thu sạch không chừa một món.
Tiếp theo là gạch. Nhà bà nội nguyên chủ nghèo đến mức không có gạch để xây tường. Chung Kiều không do dự, cạy từng viên gạch ở nhà họ Chung cho vào không gian, để sau này dùng xây tường cho bà.
Rồi đến tường vây. Nhà bà nội cũng không có tường vững chắc, trong khi nhà họ Chung lại xây hẳn một tường riêng không chung với hàng xóm. Vậy là Chung Kiều lại cho tất cả gạch tường vào không gian, để sau này bà nội có chỗ ở an toàn.
Tiếp theo, cô tháo luôn cửa sắt lớn ở cổng nhà. Nhà bà nội chỉ có cái rào tre, thậm chí không ngăn nổi mèo chui vào, nói gì đến trộm. Cô quyết định lấy cánh cửa sắt này về cho bà, hoặc nếu bà không cần thì đem bán làm sắt vụn cũng được, ít nhất có thêm tiền tiêu vặt cho bà.
Rồi mái ngói. Ngói đen trên nóc nhà chẳng che nổi mưa gió, để đó cũng chỉ lãng phí. Chung Kiều không ngần ngại tháo hết từng mảnh ngói, cất vào không gian. Sau này, cô sẽ lợp ngói này cho nhà bà nội, để tránh cảnh mưa dột ở vùng quê.
Giờ đây, nhà họ Chung chỉ còn lại bốn bức tường trống rỗng, chỗ nào cũng lộng gió, sàn nhà thì thủng lỗ chỗ!
Cô thầm hát:
*"Ta là một con châu chấu bé xíu, Nhà cửa, xà nhà, gạch ngói, tất cả đều là của ta..."*
Cuối cùng, Chung Kiều thu sạch cả sân vườn và căn nhà, kể cả cái chuồng gà trống không cũng không tha!
ヾ(≧▽≦.)o
Nhưng cảm giác của cô lại mách bảo rằng vẫn còn thứ gì đó chưa lấy hết…
Là cái gì nhỉ?
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên một chuỗi thông tin quan trọng từ trong ký ức mới xuyên vào của cô hiện lên liên tục.
À, phải rồi! Đây là cốt truyện của quyển sách mà cô đang xuyên vào.
Theo như trong truyện, Chung Nhu là thuộc hạ đắc lực nhất của nữ chính. Cô ta phụ trách nhiều cuộc đàm phán thương mại lớn, cung ứng nguyên liệu và lương thực, tất cả đều nhờ vào một không gian chứa đủ thứ bên trong. Thực ra, Chung Nhu chỉ là kẻ dối trá, lợi dụng không gian này để kiếm chác cho bản thân và cung cấp hàng hóa từ "hư không" mà thôi.
Trong sách còn kể: sau khi nguyên chủ chết đuối, Chung Nhu đoạt được nửa miếng ngọc bội trên cổ của nguyên chủ, từ đó mở ra không gian cho riêng mình. Nhờ không gian đó, Chung Nhu về sau trở nên quyền lực, có thể hô mưa gọi gió, sống một cuộc đời huy hoàng.
Đột nhiên, Chung Kiều nhớ lại việc nửa miếng ngọc bội của nguyên chủ đã bị Chung Nhu lấy mất khi nguyên chủ vừa từ thành phố về. Sau đó, Chung Nhu lại hại chết nguyên chủ để chiếm trọn miếng ngọc, từ đó mới mở ra không gian…
Hóa ra, đây mới là sự thật.
Những gì trong truyện đều là tô hồng cho Chung Nhu, toàn là dối trá!
Vèo, xà nhà cũng được thu vào không gian.
Rồi cô quay qua giường và chăn đệm trong phòng ngủ. Chăn của bà nội đã mốc meo, bông bên trong kết cục thành từng mảng khó chịu vô cùng, sớm muộn cũng phải thay mới thôi.
Chung Kiều không ngần ngại thu sạch quần áo, chăn màn của vợ chồng Chung Đại Cường vào không gian, kể cả cuộn giấy vệ sinh còn dang dở.
Đến phòng bếp, cô thấy bà nội của nguyên chủ chẳng có nổi một cái tủ đựng đồ, nhà cũng chẳng còn chút lương thực nào. Thế là cô "dọn" luôn bếp của nhà họ Chung, từ củi lửa, gạo muối, đến nồi niêu, bát đĩa, thu sạch không chừa một món.
Tiếp theo là gạch. Nhà bà nội nguyên chủ nghèo đến mức không có gạch để xây tường. Chung Kiều không do dự, cạy từng viên gạch ở nhà họ Chung cho vào không gian, để sau này dùng xây tường cho bà.
Rồi đến tường vây. Nhà bà nội cũng không có tường vững chắc, trong khi nhà họ Chung lại xây hẳn một tường riêng không chung với hàng xóm. Vậy là Chung Kiều lại cho tất cả gạch tường vào không gian, để sau này bà nội có chỗ ở an toàn.
Tiếp theo, cô tháo luôn cửa sắt lớn ở cổng nhà. Nhà bà nội chỉ có cái rào tre, thậm chí không ngăn nổi mèo chui vào, nói gì đến trộm. Cô quyết định lấy cánh cửa sắt này về cho bà, hoặc nếu bà không cần thì đem bán làm sắt vụn cũng được, ít nhất có thêm tiền tiêu vặt cho bà.
Rồi mái ngói. Ngói đen trên nóc nhà chẳng che nổi mưa gió, để đó cũng chỉ lãng phí. Chung Kiều không ngần ngại tháo hết từng mảnh ngói, cất vào không gian. Sau này, cô sẽ lợp ngói này cho nhà bà nội, để tránh cảnh mưa dột ở vùng quê.
Giờ đây, nhà họ Chung chỉ còn lại bốn bức tường trống rỗng, chỗ nào cũng lộng gió, sàn nhà thì thủng lỗ chỗ!
Cô thầm hát:
*"Ta là một con châu chấu bé xíu, Nhà cửa, xà nhà, gạch ngói, tất cả đều là của ta..."*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, Chung Kiều thu sạch cả sân vườn và căn nhà, kể cả cái chuồng gà trống không cũng không tha!
ヾ(≧▽≦.)o
Nhưng cảm giác của cô lại mách bảo rằng vẫn còn thứ gì đó chưa lấy hết…
Là cái gì nhỉ?
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên một chuỗi thông tin quan trọng từ trong ký ức mới xuyên vào của cô hiện lên liên tục.
À, phải rồi! Đây là cốt truyện của quyển sách mà cô đang xuyên vào.
Theo như trong truyện, Chung Nhu là thuộc hạ đắc lực nhất của nữ chính. Cô ta phụ trách nhiều cuộc đàm phán thương mại lớn, cung ứng nguyên liệu và lương thực, tất cả đều nhờ vào một không gian chứa đủ thứ bên trong. Thực ra, Chung Nhu chỉ là kẻ dối trá, lợi dụng không gian này để kiếm chác cho bản thân và cung cấp hàng hóa từ "hư không" mà thôi.
Trong sách còn kể: sau khi nguyên chủ chết đuối, Chung Nhu đoạt được nửa miếng ngọc bội trên cổ của nguyên chủ, từ đó mở ra không gian cho riêng mình. Nhờ không gian đó, Chung Nhu về sau trở nên quyền lực, có thể hô mưa gọi gió, sống một cuộc đời huy hoàng.
Đột nhiên, Chung Kiều nhớ lại việc nửa miếng ngọc bội của nguyên chủ đã bị Chung Nhu lấy mất khi nguyên chủ vừa từ thành phố về. Sau đó, Chung Nhu lại hại chết nguyên chủ để chiếm trọn miếng ngọc, từ đó mới mở ra không gian…
Hóa ra, đây mới là sự thật.
Những gì trong truyện đều là tô hồng cho Chung Nhu, toàn là dối trá!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro