[Quân Hôn] Sau Khi Bị Anh Lính Cuồng Dã Đọc Tâm, Ta Trúng Lớn
Chương 29
2024-11-11 03:36:32
Nhưng hắn lại có một kỹ năng đặc biệt, khả năng "tai nghìn dặm," thêm vào đó còn được huấn luyện chuyên sâu nên thính lực cực kỳ nhạy bén.
Vậy nên, hắn nghe rõ cô nàng xinh đẹp kia đang muốn giở trò gì với mình.
Hơn nữa, Cô nàng kia đang ngắm nghía hắn, trông như muốn sờ thử cơ bụng của hắn?
Người đàn ông: "..."
Hắn nheo mắt, nhìn cô gái giữa phố đông mà dám công khai định giở trò với mình.
Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ:
Cô gái này sao mà liều lĩnh thế, còn dám lẩm bẩm ngay giữa chốn đông người, không sợ ai nghe thấy sao?
Lúc này, tiếng lầm bầm của Chung Kiều lại vang lên:
"Thôi vậy, hắn mặc áo sơ mi, áo sơ mi lại sơ vin vào quần thế kia, không dễ mà chạm vào cơ bụng..."
Người đàn ông: "..."
Chung Kiều tiếp tục: "Với lại, sờ qua lớp áo thì chẳng thú vị chút nào, không chân thực."
Người đàn ông: "!!!"
Cô gái này thật sự quá mức trơ trẽn rồi!
Nghĩ đến đây, Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng tối lại.
Chung Kiều vừa đi vừa tiếp tục lẩm bẩm:
"Tiếc ghê, giá mà áo sơ mi mỏng thêm chút nữa thì mình có thể cảm nhận rõ cơ bụng của hắn rồi." Nàng vừa nói vừa tặc lưỡi đầy tiếc nuối.
Người đàn ông: "..."
Hôm nay không biết trúng phải vận đen gì mà lại gặp một nữ lưu manh như thế này.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định quay người, đi ngược lại, thôi thì chạy cho nhanh, không muốn bị cô nàng này đụng chạm nơi công cộng.
Trông thấy người đàn ông quay lưng, càng lúc càng đi xa, bộ dạng như muốn bỏ chạy, Chung Kiều sờ cằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn có "tai nghìn dặm" thật, nghe được suy nghĩ muốn sờ cơ bụng của nàng, rồi… sợ quá mà bỏ chạy?
Chung Kiều tự nhủ: "Không kịp sờ mà đã chạy mất thì đúng là đáng tiếc thật."
Thế là, Chung Kiều tăng tốc, bám theo sau người đàn ông.
Kiếp trước, ở khu trang viên, nàng có một sở thích đặc biệt, đó là sờ cơ bụng, sờ xong rồi thôi không dính líu gì thêm.
Nghe tiếng bước chân gấp gáp của cô nàng xinh đẹp đuổi tới, sắc mặt người đàn ông càng đen lại, trông như phủ một lớp âm u.
Cô nàng này đúng là quá lớn gan rồi.
Hắn quyết định dọa cho cô nàng phải chạy mất.
Ngày thường, ở trong quân đội, hắn cũng được gọi là "Diêm Vương mặt lạnh," chỉ cần lạnh mặt và nói vài lời cay nghiệt, đảm bảo đám văn nghệ sĩ yêu thích hắn đều sợ chạy hết.
Thế là, Hắn dừng bước, xoay người, đứng yên một chỗ, đợi Chung Kiều tiến lại gần.
Chẳng lẽ nàng nhất quyết phải sờ cơ bụng hắn mới được sao? Đúng là không thể nào chấp nhận được.
Hắn nheo mắt, trong ánh mắt sâu thẳm như hồ nước tối tăm, mang theo một luồng hàn khí lạnh lẽo đến rợn người.
Hiện tại, hắn không có chút hứng thú nào với phụ nữ, điều duy nhất khiến hắn quan tâm chỉ là thành tích trong quân ngũ.
Những cô nàng tự nhào vào lòng hắn đã chẳng hấp dẫn gì, huống chi là một cô gái chủ động đòi sờ cơ bụng hắn.
"Tại sao ngươi lại đi theo ta?"
Khi Chung Kiều tiến lại gần, chỉ còn cách hắn chưa đầy nửa mét, hắn cất giọng trầm thấp, khàn khàn mà quyến rũ, như tiếng chuông chiều vang lên trong đêm yên tĩnh.
Đặc biệt là đôi mắt sắc bén của hắn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt - không, phải gọi là khuôn mặt tuyệt mỹ, làn da trắng mịn như ngọc, dung nhan kiều diễm tựa hoa đào, đẹp đến mức khiến người ta liên tưởng đến nàng Điêu Thuyền trong truyền thuyết.
Hắn không ngờ cô gái trước mặt lại xinh đẹp đến thế.
Vậy nên, hắn nghe rõ cô nàng xinh đẹp kia đang muốn giở trò gì với mình.
Hơn nữa, Cô nàng kia đang ngắm nghía hắn, trông như muốn sờ thử cơ bụng của hắn?
Người đàn ông: "..."
Hắn nheo mắt, nhìn cô gái giữa phố đông mà dám công khai định giở trò với mình.
Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ:
Cô gái này sao mà liều lĩnh thế, còn dám lẩm bẩm ngay giữa chốn đông người, không sợ ai nghe thấy sao?
Lúc này, tiếng lầm bầm của Chung Kiều lại vang lên:
"Thôi vậy, hắn mặc áo sơ mi, áo sơ mi lại sơ vin vào quần thế kia, không dễ mà chạm vào cơ bụng..."
Người đàn ông: "..."
Chung Kiều tiếp tục: "Với lại, sờ qua lớp áo thì chẳng thú vị chút nào, không chân thực."
Người đàn ông: "!!!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái này thật sự quá mức trơ trẽn rồi!
Nghĩ đến đây, Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng tối lại.
Chung Kiều vừa đi vừa tiếp tục lẩm bẩm:
"Tiếc ghê, giá mà áo sơ mi mỏng thêm chút nữa thì mình có thể cảm nhận rõ cơ bụng của hắn rồi." Nàng vừa nói vừa tặc lưỡi đầy tiếc nuối.
Người đàn ông: "..."
Hôm nay không biết trúng phải vận đen gì mà lại gặp một nữ lưu manh như thế này.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định quay người, đi ngược lại, thôi thì chạy cho nhanh, không muốn bị cô nàng này đụng chạm nơi công cộng.
Trông thấy người đàn ông quay lưng, càng lúc càng đi xa, bộ dạng như muốn bỏ chạy, Chung Kiều sờ cằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn có "tai nghìn dặm" thật, nghe được suy nghĩ muốn sờ cơ bụng của nàng, rồi… sợ quá mà bỏ chạy?
Chung Kiều tự nhủ: "Không kịp sờ mà đã chạy mất thì đúng là đáng tiếc thật."
Thế là, Chung Kiều tăng tốc, bám theo sau người đàn ông.
Kiếp trước, ở khu trang viên, nàng có một sở thích đặc biệt, đó là sờ cơ bụng, sờ xong rồi thôi không dính líu gì thêm.
Nghe tiếng bước chân gấp gáp của cô nàng xinh đẹp đuổi tới, sắc mặt người đàn ông càng đen lại, trông như phủ một lớp âm u.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nàng này đúng là quá lớn gan rồi.
Hắn quyết định dọa cho cô nàng phải chạy mất.
Ngày thường, ở trong quân đội, hắn cũng được gọi là "Diêm Vương mặt lạnh," chỉ cần lạnh mặt và nói vài lời cay nghiệt, đảm bảo đám văn nghệ sĩ yêu thích hắn đều sợ chạy hết.
Thế là, Hắn dừng bước, xoay người, đứng yên một chỗ, đợi Chung Kiều tiến lại gần.
Chẳng lẽ nàng nhất quyết phải sờ cơ bụng hắn mới được sao? Đúng là không thể nào chấp nhận được.
Hắn nheo mắt, trong ánh mắt sâu thẳm như hồ nước tối tăm, mang theo một luồng hàn khí lạnh lẽo đến rợn người.
Hiện tại, hắn không có chút hứng thú nào với phụ nữ, điều duy nhất khiến hắn quan tâm chỉ là thành tích trong quân ngũ.
Những cô nàng tự nhào vào lòng hắn đã chẳng hấp dẫn gì, huống chi là một cô gái chủ động đòi sờ cơ bụng hắn.
"Tại sao ngươi lại đi theo ta?"
Khi Chung Kiều tiến lại gần, chỉ còn cách hắn chưa đầy nửa mét, hắn cất giọng trầm thấp, khàn khàn mà quyến rũ, như tiếng chuông chiều vang lên trong đêm yên tĩnh.
Đặc biệt là đôi mắt sắc bén của hắn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt - không, phải gọi là khuôn mặt tuyệt mỹ, làn da trắng mịn như ngọc, dung nhan kiều diễm tựa hoa đào, đẹp đến mức khiến người ta liên tưởng đến nàng Điêu Thuyền trong truyền thuyết.
Hắn không ngờ cô gái trước mặt lại xinh đẹp đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro