[Quân Hôn] Sau Khi Bị Anh Lính Cuồng Dã Đọc Tâm, Ta Trúng Lớn
Chương 3
2024-11-11 03:36:32
Dù nguyên chủ có quỳ xin cũng vô ích.
Không còn cách nào, trong lúc tuyệt vọng, cô đã tin vào những lời ngon ngọt của em gái mình, Chung Nhu.
Chung Nhu nói hai chị em có thể cùng đi hái loại cỏ dại ở đầm lầy ngoại ô để ngâm rượu gạo cho cha uống. Biết đâu cha vui vẻ rồi sẽ đồng ý đưa tiền chữa bệnh cho bà.
Nguyên chủ vì lòng tốt mà đồng ý, không ngờ đó lại là cái bẫy độc ác mà Chung Nhu bày ra để hại cô.
Hơn nữa, Chung Nhu còn biết rõ nguyên chủ không biết bơi, nên trong lúc nguyên chủ đang hái cỏ bên bờ đầm lầy, cô ta đã lén lút đẩy mạnh từ phía sau, khiến nguyên chủ ngã xuống nước và chết đuối.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Chung Kiều từ tương lai đã xuyên đến nhập vào thân thể cô gái trẻ này.
Cô nhắm mắt, giữ nhịp thở, nín hơi, vươn tay, chuẩn bị quạt nước để bơi lên.
Đột nhiên, Có tiếng bước chân rầm rập vang lên, có mấy người đang tiến lại gần.
Chung Kiều mở to mắt, đáy mắt ánh lên sự lạnh lẽo, cô cố hết sức bơi về phía trước, không thể ở dưới nước lâu hơn nữa, vì cô sắp không nín thở nổi rồi.
"Bùm!"
Cô trồi lên mặt nước, lau qua nước trên mặt, vuốt lại mái tóc vàng xơ xác, rồi nhấc chân bước lên bờ.
Vắt hết nước ra khỏi người, ánh mắt cô chăm chú nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.
Chỉ một lát sau, Cô thấy hai người đang vội vã chạy tới.
Ha!
Đúng là tìm mỏi mắt chẳng thấy, giờ lại tự dâng tới tận nơi.
Đi đầu không ai khác chính là cha cô – Chung Đại Cường, kế đến là mẹ cô – Lưu Xuân Cúc, và em gái Chung Nhu. Mỗi người đều cầm theo một cây gậy, phòng khi lỡ chân trượt xuống đầm lầy.
Chung Kiều nheo mắt lại, Chung Nhu muốn hại cô, nhưng cha mẹ cô chắc chắn biết chuyện này. Chỉ là bọn họ mặc kệ, muốn để mọi chuyện diễn ra tự nhiên mà thôi. Cả ba đều chỉ mong cô chết.
Đúng là một đôi vợ chồng vừa mê tín vừa ngu xuẩn.
Quả nhiên, Khi cả ba nhìn thấy Chung Kiều đứng bên bờ nước, ai nấy đều lộ vẻ không thể tin nổi, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
“Con ranh này... thế mà chưa chết!”
Không đúng...
Rõ ràng là đã chết, chẳng lẽ đây là xác chết vùng dậy sao?
Nghĩ đến đó, Chung Nhu sợ tái mặt, vứt cây gậy xuống rồi quay đầu bỏ chạy.
Vừa chạy, Chung Nhu vừa nghĩ:
Rõ ràng lúc nãy, chính tay mình đã đẩy tỷ tỷ ngã xuống nước, thậm chí còn nấp trong bụi cỏ nhìn một lúc, thấy rõ ràng tỷ tỷ đã chìm hẳn xuống nước.
Rõ ràng người đã chết rồi.
Nếu tỷ tỷ còn sống, sao nãy giờ không nổi lên? Hơn nữa, tỷ tỷ vốn đâu biết bơi.
A a a!
Chỉ nghĩ đến cảnh tỷ tỷ xác chết vùng dậy, Chung Nhu lại càng chạy nhanh hơn.
Nhưng không đúng, không đúng... Vừa rồi trên đầu tỷ tỷ vẫn còn bốc hơi nước nóng. Vậy là tỷ tỷ chưa chết!
Chung Nhu lập tức khựng lại, xoay người, chạy vài bước rồi nhặt cây gậy lên, ánh mắt lộ ra vẻ ác độc.
Chung Đại Cường và Lưu Xuân Cúc vẫn đứng ngẩn người chống gậy tại chỗ, chưa kịp phản ứng với hành động của cô con gái nhỏ, cảm thấy Chung Nhu như phát điên.
Chung Nhu nheo mắt, suy nghĩ, cố tìm ra chỗ nào đã sai, sao tỷ tỷ lại không chết?
Chung Kiều quan sát Chung Nhu đang trầm tư, tay cầm cây gậy, từ từ tiến lại gần.
Cô nhìn kỹ Chung Nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú, nhưng đáy mắt lộ rõ sự ác độc và mưu mô.
Chung Kiều đã sớm nhận ra, lúc nãy Chung Nhu bỏ chạy là vì chột dạ, sợ hãi khi thấy mình không chết. Bây giờ lại quay lại đây, chắc chắn là muốn tính kế làm gì tiếp theo.
Không còn cách nào, trong lúc tuyệt vọng, cô đã tin vào những lời ngon ngọt của em gái mình, Chung Nhu.
Chung Nhu nói hai chị em có thể cùng đi hái loại cỏ dại ở đầm lầy ngoại ô để ngâm rượu gạo cho cha uống. Biết đâu cha vui vẻ rồi sẽ đồng ý đưa tiền chữa bệnh cho bà.
Nguyên chủ vì lòng tốt mà đồng ý, không ngờ đó lại là cái bẫy độc ác mà Chung Nhu bày ra để hại cô.
Hơn nữa, Chung Nhu còn biết rõ nguyên chủ không biết bơi, nên trong lúc nguyên chủ đang hái cỏ bên bờ đầm lầy, cô ta đã lén lút đẩy mạnh từ phía sau, khiến nguyên chủ ngã xuống nước và chết đuối.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Chung Kiều từ tương lai đã xuyên đến nhập vào thân thể cô gái trẻ này.
Cô nhắm mắt, giữ nhịp thở, nín hơi, vươn tay, chuẩn bị quạt nước để bơi lên.
Đột nhiên, Có tiếng bước chân rầm rập vang lên, có mấy người đang tiến lại gần.
Chung Kiều mở to mắt, đáy mắt ánh lên sự lạnh lẽo, cô cố hết sức bơi về phía trước, không thể ở dưới nước lâu hơn nữa, vì cô sắp không nín thở nổi rồi.
"Bùm!"
Cô trồi lên mặt nước, lau qua nước trên mặt, vuốt lại mái tóc vàng xơ xác, rồi nhấc chân bước lên bờ.
Vắt hết nước ra khỏi người, ánh mắt cô chăm chú nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.
Chỉ một lát sau, Cô thấy hai người đang vội vã chạy tới.
Ha!
Đúng là tìm mỏi mắt chẳng thấy, giờ lại tự dâng tới tận nơi.
Đi đầu không ai khác chính là cha cô – Chung Đại Cường, kế đến là mẹ cô – Lưu Xuân Cúc, và em gái Chung Nhu. Mỗi người đều cầm theo một cây gậy, phòng khi lỡ chân trượt xuống đầm lầy.
Chung Kiều nheo mắt lại, Chung Nhu muốn hại cô, nhưng cha mẹ cô chắc chắn biết chuyện này. Chỉ là bọn họ mặc kệ, muốn để mọi chuyện diễn ra tự nhiên mà thôi. Cả ba đều chỉ mong cô chết.
Đúng là một đôi vợ chồng vừa mê tín vừa ngu xuẩn.
Quả nhiên, Khi cả ba nhìn thấy Chung Kiều đứng bên bờ nước, ai nấy đều lộ vẻ không thể tin nổi, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
“Con ranh này... thế mà chưa chết!”
Không đúng...
Rõ ràng là đã chết, chẳng lẽ đây là xác chết vùng dậy sao?
Nghĩ đến đó, Chung Nhu sợ tái mặt, vứt cây gậy xuống rồi quay đầu bỏ chạy.
Vừa chạy, Chung Nhu vừa nghĩ:
Rõ ràng lúc nãy, chính tay mình đã đẩy tỷ tỷ ngã xuống nước, thậm chí còn nấp trong bụi cỏ nhìn một lúc, thấy rõ ràng tỷ tỷ đã chìm hẳn xuống nước.
Rõ ràng người đã chết rồi.
Nếu tỷ tỷ còn sống, sao nãy giờ không nổi lên? Hơn nữa, tỷ tỷ vốn đâu biết bơi.
A a a!
Chỉ nghĩ đến cảnh tỷ tỷ xác chết vùng dậy, Chung Nhu lại càng chạy nhanh hơn.
Nhưng không đúng, không đúng... Vừa rồi trên đầu tỷ tỷ vẫn còn bốc hơi nước nóng. Vậy là tỷ tỷ chưa chết!
Chung Nhu lập tức khựng lại, xoay người, chạy vài bước rồi nhặt cây gậy lên, ánh mắt lộ ra vẻ ác độc.
Chung Đại Cường và Lưu Xuân Cúc vẫn đứng ngẩn người chống gậy tại chỗ, chưa kịp phản ứng với hành động của cô con gái nhỏ, cảm thấy Chung Nhu như phát điên.
Chung Nhu nheo mắt, suy nghĩ, cố tìm ra chỗ nào đã sai, sao tỷ tỷ lại không chết?
Chung Kiều quan sát Chung Nhu đang trầm tư, tay cầm cây gậy, từ từ tiến lại gần.
Cô nhìn kỹ Chung Nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú, nhưng đáy mắt lộ rõ sự ác độc và mưu mô.
Chung Kiều đã sớm nhận ra, lúc nãy Chung Nhu bỏ chạy là vì chột dạ, sợ hãi khi thấy mình không chết. Bây giờ lại quay lại đây, chắc chắn là muốn tính kế làm gì tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro