[Quân Hôn] Sau Khi Bị Anh Lính Cuồng Dã Đọc Tâm, Ta Trúng Lớn
Chương 35
2024-11-11 03:36:32
Đây chính là sức mạnh của tình thân!
Chung Kiều cảm thấy rất xúc động.
“À, nãi nãi, đây là sữa mạch nha. Sau này mỗi ngày uống ba ly để bồi bổ cơ thể, ông cũng phải uống cùng.” Chung Kiều chỉnh lại góc chăn cho bà nội, rồi bắt đầu lấy đồ trong cái sọt ra.
Tiếp theo, Nàng lấy ra rất nhiều thức ăn.
Có cả đồ ăn do ông bà để lại, và có cả thức ăn nàng đã chuẩn bị sẵn từ không gian riêng của mình.
"Bánh hạch đào, bánh kem, rồi cả bánh bao thịt nhân bột trắng... Đường trắng, đường đỏ, bánh quy hình con gà, đào hộp, cam hộp, còn có nửa túi bột mì và nửa túi bột ngô..."
Chung Kiều lần lượt lấy từng món ra, đến mức khiến ông bà nội tròn mắt kinh ngạc, đồ cứ xuất hiện mãi như thể không có điểm dừng.
"Đây là đồ ăn tối nay con mang về cho cả nhà: thịt kho tàu, cá kho, xào cà tím, và xào khoai tây."
Thấy cháu gái cứ lấy ra hết món này đến món khác, Chung gia gia và Chung nãi nãi nhìn nhau ngỡ ngàng, đôi mắt mở to không tin nổi.
"Kiều Kiều, con lấy đâu ra nhiều đồ thế này? Ông không thể để con làm chuyện gì thất đức đâu!" Ông nội lo lắng, xua tay lia lịa, không muốn bà phải hỏi chuyện thêm cho mệt.
Ông biết vợ chồng Chung Đại Cường chẳng bao giờ cho Kiều Kiều đồng nào, việc nàng đi thành phố xin tiền bọn họ là vô ích.
Nhưng dù vậy, cháu gái vẫn một mực đòi đi thành phố để kiếm chút tiền cho ông bà. Hai ông bà không cản được, đành để cháu tự mình viết giấy giới thiệu mà vào thành.
Chung Kiều vỗ vỗ tay, ngừng lấy đồ từ trong sọt ra, định bụng để lần sau lại có cớ mang thêm đồ về.
"Con cứu một đứa trẻ bị lạc, ba mẹ nó cảm ơn nên mới tặng mấy thứ này." Nàng nói dối một cách tự nhiên, không chớp mắt. Trên đường về, nàng đã nghĩ kỹ lý do để giải thích nguồn gốc đống đồ này.
Dù gì thì mọi người đều biết rõ vợ chồng Chung Đại Cường không bao giờ cho nàng thứ gì.
Ông nội nghe xong vỗ ngực nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã nghi ngờ oan cho Kiều Kiều.
Bà nội lập tức lườm ông một cái sắc lẹm, giọng lớn hẳn lên:
"Ông không biết cháu gái mình từ nhỏ đến lớn thế nào à? Cháu nhà ta từ bé đã hiền lành hiểu chuyện, ông đừng có mà nghi ngờ linh tinh!"
Ông nội bật cười ha hả, liên tục gật đầu xin lỗi.
Bầu không khí vui vẻ trở lại, Ông nội ngồi xuống đầu giường đất, nhìn cháu gái đang ngồi bên cạnh bà nội, cẩn thận hỏi:
"Chung Đại Cường… bọn họ đối xử với con thế nào?"
Chung Kiều nhướng mày, bình thản nắm chặt tay bà nội, trả lời:
"Bọn họ định dìm chết con ở đầm lầy.
"Nhưng con rơi xuống nước rồi tự bò lên được.
"Nhìn xem, con vẫn bình an đây mà."
Ông nội tức giận đến nỗi râu cũng rung lên, đập tay xuống giường đất, hét lên:
"Cái đồ bất hiếu đó!"
"Đồ bất hiếu! Thật là độc ác đến tận xương tủy!"
Chung Kiều vội vàng nắm tay bà nội an ủi, một tay khác nhẹ nhàng xoa ngực bà để tránh bà nổi giận quá.
"Nãi nãi, đừng tức giận. Bọn họ cả nhà bàn tính kỹ rồi, sợ con sẽ ‘khắc’ chết bọn họ nên mới muốn lấy mạng con!"
"Bọn họ nghĩ rằng chỉ khi con chết rồi thì cả nhà họ mới sống yên ổn."
Ông nội giận dữ đứng bật dậy, nhìn bà nội nói:
"Xem đi, bà nuôi được đứa con như thế đấy! Ngay cả con ruột mình mà cũng không buông tha, tôi không hiểu sao trên đời lại có loại cha mẹ ác độc như vậy?"
Chung Kiều cảm thấy rất xúc động.
“À, nãi nãi, đây là sữa mạch nha. Sau này mỗi ngày uống ba ly để bồi bổ cơ thể, ông cũng phải uống cùng.” Chung Kiều chỉnh lại góc chăn cho bà nội, rồi bắt đầu lấy đồ trong cái sọt ra.
Tiếp theo, Nàng lấy ra rất nhiều thức ăn.
Có cả đồ ăn do ông bà để lại, và có cả thức ăn nàng đã chuẩn bị sẵn từ không gian riêng của mình.
"Bánh hạch đào, bánh kem, rồi cả bánh bao thịt nhân bột trắng... Đường trắng, đường đỏ, bánh quy hình con gà, đào hộp, cam hộp, còn có nửa túi bột mì và nửa túi bột ngô..."
Chung Kiều lần lượt lấy từng món ra, đến mức khiến ông bà nội tròn mắt kinh ngạc, đồ cứ xuất hiện mãi như thể không có điểm dừng.
"Đây là đồ ăn tối nay con mang về cho cả nhà: thịt kho tàu, cá kho, xào cà tím, và xào khoai tây."
Thấy cháu gái cứ lấy ra hết món này đến món khác, Chung gia gia và Chung nãi nãi nhìn nhau ngỡ ngàng, đôi mắt mở to không tin nổi.
"Kiều Kiều, con lấy đâu ra nhiều đồ thế này? Ông không thể để con làm chuyện gì thất đức đâu!" Ông nội lo lắng, xua tay lia lịa, không muốn bà phải hỏi chuyện thêm cho mệt.
Ông biết vợ chồng Chung Đại Cường chẳng bao giờ cho Kiều Kiều đồng nào, việc nàng đi thành phố xin tiền bọn họ là vô ích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng dù vậy, cháu gái vẫn một mực đòi đi thành phố để kiếm chút tiền cho ông bà. Hai ông bà không cản được, đành để cháu tự mình viết giấy giới thiệu mà vào thành.
Chung Kiều vỗ vỗ tay, ngừng lấy đồ từ trong sọt ra, định bụng để lần sau lại có cớ mang thêm đồ về.
"Con cứu một đứa trẻ bị lạc, ba mẹ nó cảm ơn nên mới tặng mấy thứ này." Nàng nói dối một cách tự nhiên, không chớp mắt. Trên đường về, nàng đã nghĩ kỹ lý do để giải thích nguồn gốc đống đồ này.
Dù gì thì mọi người đều biết rõ vợ chồng Chung Đại Cường không bao giờ cho nàng thứ gì.
Ông nội nghe xong vỗ ngực nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã nghi ngờ oan cho Kiều Kiều.
Bà nội lập tức lườm ông một cái sắc lẹm, giọng lớn hẳn lên:
"Ông không biết cháu gái mình từ nhỏ đến lớn thế nào à? Cháu nhà ta từ bé đã hiền lành hiểu chuyện, ông đừng có mà nghi ngờ linh tinh!"
Ông nội bật cười ha hả, liên tục gật đầu xin lỗi.
Bầu không khí vui vẻ trở lại, Ông nội ngồi xuống đầu giường đất, nhìn cháu gái đang ngồi bên cạnh bà nội, cẩn thận hỏi:
"Chung Đại Cường… bọn họ đối xử với con thế nào?"
Chung Kiều nhướng mày, bình thản nắm chặt tay bà nội, trả lời:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bọn họ định dìm chết con ở đầm lầy.
"Nhưng con rơi xuống nước rồi tự bò lên được.
"Nhìn xem, con vẫn bình an đây mà."
Ông nội tức giận đến nỗi râu cũng rung lên, đập tay xuống giường đất, hét lên:
"Cái đồ bất hiếu đó!"
"Đồ bất hiếu! Thật là độc ác đến tận xương tủy!"
Chung Kiều vội vàng nắm tay bà nội an ủi, một tay khác nhẹ nhàng xoa ngực bà để tránh bà nổi giận quá.
"Nãi nãi, đừng tức giận. Bọn họ cả nhà bàn tính kỹ rồi, sợ con sẽ ‘khắc’ chết bọn họ nên mới muốn lấy mạng con!"
"Bọn họ nghĩ rằng chỉ khi con chết rồi thì cả nhà họ mới sống yên ổn."
Ông nội giận dữ đứng bật dậy, nhìn bà nội nói:
"Xem đi, bà nuôi được đứa con như thế đấy! Ngay cả con ruột mình mà cũng không buông tha, tôi không hiểu sao trên đời lại có loại cha mẹ ác độc như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro