Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Diêm Vương Muốn...
Thị Không Hữu Nha
2024-08-20 17:11:31
“Theo tôi thấy sau này Tô Kiến Minh không bao giờ khá lên được. Chuyện thất đức ông ta cũng làm không ít, năm đó Từ Hồng Hà mang thai hai đứa con trai, đều được sáu bảy tháng vẫn sảy thai.”
“Bà Chúc nói đúng, có oán niệm cũng giấu trong lòng. Không sợ Tô Tiêu Thất làm một cái bùa đối phó ông ta sao?”
Bà Chúc vén tóc tém sang bên tai, nhìn Tô Tiêu Thất đi tới mặt càng hiền hoà.
Bà cụ cả đời có tâm kính nể nhất.
Bà ta sải bước chân nhỏ chống gậy đi tới chỗ Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất ơi, sao bà nội cháu không tới thôn?”
Tô Tiêu Thất cười: “Mai cháu đi thăm bà ấy chút. Thay bà Chúc hỏi thăm sức khoẻ một tiếng.”
“Bà cũng muốn đi, nhưng người già sợ ra ngoài.”
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt nhìn bà cụ, là một người có phúc báo, đời này đời trước đều làm nhiều việc thiện.
“Bà Chúc là một người có phúc, đợi sống trường thọ thôi.”
Bà chúc vừa nghe xong, còn sống hai mươi năm nữa.
Yên tâm.
Bà ấy cười không khép miệng được, kéo tay Tô Tiêu Thất. Vừa cẩn thận sờ tay cô, mắt đầy ý cười.
“Tiêu Thất, nghe nói vị hôn phu của cháu với đứa em gái kia có chút không đứng đắn. Nghe bà nói này, tướng mạo nhân phẩm cháu như này. Đứng ở thành phố Lâm nhắm mắt lại, tiện tay sờ một cái cũng bắt được đàn ông tốt hơn cái tên đàn ông này.”
Bà Chúc cả đời đã trải qua bao nhiêu chuyện.
Giống như thành tinh rồi vậy: “Đáng tiếc, đó là một người què.”
Tô Tiêu Thất biết được tối qua bà ấy nghe được bóng gió.
“Vâng, bà Chúc nói đúng ạ.”
“Từ Hồng Hà cũng không phải người tốt, bà cháu chỉ sợ cháu bị cô ta bắt nạt. Nên mới luôn giữ cháu bên mình, cũng không biết cháu nghĩ thế nào cứ muốn trở về.”
Tròng mắt bà cụ to như hạt đậu nành, tất cả đều là đạo lí đối nhân xử thế.
Nhớ tới bà nội nguyên thân, Tô Tiêu Thất duyên tình thân* mỏng không nhịn được chóp mũi chua xót khó chịu.
*Duyên được người thân yêu thương.
Còn có Mạc Tri Ý, Tô Tiêu Thất cũng muốn hỏi thăm, cô không tin người phụ nữ dịu dàng mơ hồ trong ký ức của nguyên thân sẽ quá quắt như vậy.
Chắc chắn là có nỗi khổ không thể cho người khác biết.
“Bà Chúc, mẹ ruột cháu là người như thế nào vậy ạ?”
Bà Chúc thở dài: “Mẹ cháu à, vừa xinh đẹp, lại còn có tri thức hiểu lễ nghĩa. Đối xử với bà nội cháu cũng cực kỳ tốt, người ngoài đều nói không giống mẹ chồng mà giống mẹ con. Cô ấy gả vào không tới một năm thì sinh ra cháu. Cha cháu từ sau khi cưới mẹ cháu cũng rất may mắn. Trước là có công việc ở xưởng sắt thép, sau đó lại cứu trưởng xưởng nên được ưa thích.”
“Bà Chúc nói đúng, có oán niệm cũng giấu trong lòng. Không sợ Tô Tiêu Thất làm một cái bùa đối phó ông ta sao?”
Bà Chúc vén tóc tém sang bên tai, nhìn Tô Tiêu Thất đi tới mặt càng hiền hoà.
Bà cụ cả đời có tâm kính nể nhất.
Bà ta sải bước chân nhỏ chống gậy đi tới chỗ Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất ơi, sao bà nội cháu không tới thôn?”
Tô Tiêu Thất cười: “Mai cháu đi thăm bà ấy chút. Thay bà Chúc hỏi thăm sức khoẻ một tiếng.”
“Bà cũng muốn đi, nhưng người già sợ ra ngoài.”
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt nhìn bà cụ, là một người có phúc báo, đời này đời trước đều làm nhiều việc thiện.
“Bà Chúc là một người có phúc, đợi sống trường thọ thôi.”
Bà chúc vừa nghe xong, còn sống hai mươi năm nữa.
Yên tâm.
Bà ấy cười không khép miệng được, kéo tay Tô Tiêu Thất. Vừa cẩn thận sờ tay cô, mắt đầy ý cười.
“Tiêu Thất, nghe nói vị hôn phu của cháu với đứa em gái kia có chút không đứng đắn. Nghe bà nói này, tướng mạo nhân phẩm cháu như này. Đứng ở thành phố Lâm nhắm mắt lại, tiện tay sờ một cái cũng bắt được đàn ông tốt hơn cái tên đàn ông này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Chúc cả đời đã trải qua bao nhiêu chuyện.
Giống như thành tinh rồi vậy: “Đáng tiếc, đó là một người què.”
Tô Tiêu Thất biết được tối qua bà ấy nghe được bóng gió.
“Vâng, bà Chúc nói đúng ạ.”
“Từ Hồng Hà cũng không phải người tốt, bà cháu chỉ sợ cháu bị cô ta bắt nạt. Nên mới luôn giữ cháu bên mình, cũng không biết cháu nghĩ thế nào cứ muốn trở về.”
Tròng mắt bà cụ to như hạt đậu nành, tất cả đều là đạo lí đối nhân xử thế.
Nhớ tới bà nội nguyên thân, Tô Tiêu Thất duyên tình thân* mỏng không nhịn được chóp mũi chua xót khó chịu.
*Duyên được người thân yêu thương.
Còn có Mạc Tri Ý, Tô Tiêu Thất cũng muốn hỏi thăm, cô không tin người phụ nữ dịu dàng mơ hồ trong ký ức của nguyên thân sẽ quá quắt như vậy.
Chắc chắn là có nỗi khổ không thể cho người khác biết.
“Bà Chúc, mẹ ruột cháu là người như thế nào vậy ạ?”
Bà Chúc thở dài: “Mẹ cháu à, vừa xinh đẹp, lại còn có tri thức hiểu lễ nghĩa. Đối xử với bà nội cháu cũng cực kỳ tốt, người ngoài đều nói không giống mẹ chồng mà giống mẹ con. Cô ấy gả vào không tới một năm thì sinh ra cháu. Cha cháu từ sau khi cưới mẹ cháu cũng rất may mắn. Trước là có công việc ở xưởng sắt thép, sau đó lại cứu trưởng xưởng nên được ưa thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro