Quân Hôn Thập Niên 60, Tôi Dựa Huyền Học Hỗn Đến Hô Mưa Gọi Gió
Nợ Mạng Cuối Cù...
Thị Không Hữu Nha
2024-08-20 17:11:31
Tô Tiêu Thất biết bà nội nguyên thân là trung y nổi tiếng trong vùng, nghe nói phương diện huyền học cũng rất có nghiên cứu.
Chỉ là mấy năm trước bị Tô Kiến Minh vì việc nước quên tình nhà đi tố cáo.
Nói bà cụ làm chuyện phong kiến mê tín trong thôn, nói bà cụ lừa gạt tiền bần nông và trung nông, để bà cụ chịu chút khổ.
Vẫn là người nhà lãnh đạo công xã bị bệnh, xin bà cụ chữa bệnh.
Sau đó, vị lãnh đạo kia vì để cảm ơn bà cụ.
Mấy lần giúp đỡ bà cụ, khỏi bị những thằng nhóc con bắt nạt.
Sau khi Tô Tiêu Thất rời đi, loanh quanh một vòng, mới trở lại phòng của mình.
Phòng còn chưa đủ mười mét vuông, kê một cái giường đơn nho nhỏ, vị trí dựa vào cửa sổ là một cái bàn học đã tróc sơn.
Ngoài ra dựa vào vách tường còn có một cái tủ quần áo màu vàng đất. Còn có hai cái rương gỗ, là mẹ ruột nguyên thân để lại.
Mới vừa rồi cô ở trong này chiến đấu kịch liệt với Chiến Bắc Hành, vốn vẫn chưa nhìn rõ căn phòng này.
Dọn dẹp lại giường, cô ngồi trên giường ngẩn người.
Xem ra phải đưa Chiến Bắc Hành đi tìm bà nội cô chữa trị chân, nguyên thân cũng là ở với bà nội nên bị nói là phong kiến mê tín, mới dọn về nhà ở.
Dần dần không liên lạc với bà nội.
Có người gõ cửa sổ, Tô Tiêu Thất đẩy cửa sổ ra phát hiện Chiến Bắc Hành đang đứng bên ngoài.
“Tiêu Thất, em…”
Tô Tiêu Thất nhìn ban đêm đen thui, duỗi tay về phía Chiến Bắc Hành.
“Anh vào đi.”
Chiến Bắc Hành dường như có hơi chần chừ, vẫn gật đầu nói:
“Em tránh ra.”
Tô Tiêu Thất nghe vậy tránh ra, Chiến Bắc Hành nhẹ nhàng leo lên cửa sổ nhảy vào.
Anh móc từ trong túi ra hai quả trứng gà đưa cho Tô Tiêu Thất.
Thấp giọng nói: “Ăn nhanh đi, đây là anh đổi ở chỗ đồng hương đấy.”
Tô Tiêu Thất nhận trứng gà còn nóng hôi hổi: “Dùng gì đổi?”
“Phiếu thịt.”
“Anh đó, phiếu thịt liền đổi hai quả trứng gà?” Tô Tiêu Thất biết đầu năm nay phiếu thịt quý giá biết bao.
Cô kéo Chiến Bắc Hành ngồi ở mép giường, ngồi xuống sát cạnh anh.
Chiến Bắc Hành tỉnh bơ nhích sang bên cạnh cách xa một chút.
Tô Tiêu Thất lại nhích tới gần.
Chiến Bắc Hành:… Anh ngủ với vị hôn thê của chiến hữu.
Có chút đau đầu, nhưng lại muốn cưới Tô Tiêu Thất.
Chiến Bắc Hành lại nhích ra xa một chút, Tô Tiêu Thất lạnh lùng giương mắt nhìn anh.
“Anh chạy đi đâu? Ban nãy cung không thấy anh chạy khỏi em.”
Chiến Bắc Hành: “Tiêu Thất, rất xin lỗi. Anh sẽ chịu trách nhiệm, anh cũng sẽ nói hết sự thật với Triệu Viễn.”
Chỉ là mấy năm trước bị Tô Kiến Minh vì việc nước quên tình nhà đi tố cáo.
Nói bà cụ làm chuyện phong kiến mê tín trong thôn, nói bà cụ lừa gạt tiền bần nông và trung nông, để bà cụ chịu chút khổ.
Vẫn là người nhà lãnh đạo công xã bị bệnh, xin bà cụ chữa bệnh.
Sau đó, vị lãnh đạo kia vì để cảm ơn bà cụ.
Mấy lần giúp đỡ bà cụ, khỏi bị những thằng nhóc con bắt nạt.
Sau khi Tô Tiêu Thất rời đi, loanh quanh một vòng, mới trở lại phòng của mình.
Phòng còn chưa đủ mười mét vuông, kê một cái giường đơn nho nhỏ, vị trí dựa vào cửa sổ là một cái bàn học đã tróc sơn.
Ngoài ra dựa vào vách tường còn có một cái tủ quần áo màu vàng đất. Còn có hai cái rương gỗ, là mẹ ruột nguyên thân để lại.
Mới vừa rồi cô ở trong này chiến đấu kịch liệt với Chiến Bắc Hành, vốn vẫn chưa nhìn rõ căn phòng này.
Dọn dẹp lại giường, cô ngồi trên giường ngẩn người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra phải đưa Chiến Bắc Hành đi tìm bà nội cô chữa trị chân, nguyên thân cũng là ở với bà nội nên bị nói là phong kiến mê tín, mới dọn về nhà ở.
Dần dần không liên lạc với bà nội.
Có người gõ cửa sổ, Tô Tiêu Thất đẩy cửa sổ ra phát hiện Chiến Bắc Hành đang đứng bên ngoài.
“Tiêu Thất, em…”
Tô Tiêu Thất nhìn ban đêm đen thui, duỗi tay về phía Chiến Bắc Hành.
“Anh vào đi.”
Chiến Bắc Hành dường như có hơi chần chừ, vẫn gật đầu nói:
“Em tránh ra.”
Tô Tiêu Thất nghe vậy tránh ra, Chiến Bắc Hành nhẹ nhàng leo lên cửa sổ nhảy vào.
Anh móc từ trong túi ra hai quả trứng gà đưa cho Tô Tiêu Thất.
Thấp giọng nói: “Ăn nhanh đi, đây là anh đổi ở chỗ đồng hương đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tiêu Thất nhận trứng gà còn nóng hôi hổi: “Dùng gì đổi?”
“Phiếu thịt.”
“Anh đó, phiếu thịt liền đổi hai quả trứng gà?” Tô Tiêu Thất biết đầu năm nay phiếu thịt quý giá biết bao.
Cô kéo Chiến Bắc Hành ngồi ở mép giường, ngồi xuống sát cạnh anh.
Chiến Bắc Hành tỉnh bơ nhích sang bên cạnh cách xa một chút.
Tô Tiêu Thất lại nhích tới gần.
Chiến Bắc Hành:… Anh ngủ với vị hôn thê của chiến hữu.
Có chút đau đầu, nhưng lại muốn cưới Tô Tiêu Thất.
Chiến Bắc Hành lại nhích ra xa một chút, Tô Tiêu Thất lạnh lùng giương mắt nhìn anh.
“Anh chạy đi đâu? Ban nãy cung không thấy anh chạy khỏi em.”
Chiến Bắc Hành: “Tiêu Thất, rất xin lỗi. Anh sẽ chịu trách nhiệm, anh cũng sẽ nói hết sự thật với Triệu Viễn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro