Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Bản Lĩnh
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-22 01:23:22
Mấy câu này của bà ta đã coi như lột da mặt của Lưu Hồng Anh xuống, chỉ thiếu điều nói thẳng chuyện Lưu Hồng Anh cố tình giở mưu mô cướp đàn ông.
Lưu Hồng Anh biết chơi chiêu lạ để giành chiến thắng, Lâm Hướng Nam cũng đã góp không ít sức vào trong này.
Có điều, tuy rằng Lâm Hướng Nam đã tạo áp lực nhưng cũng không thể chi phối được sự lựa chọn của bản thân Lưu Hồng Anh.
Nếu sự việc đã phát triển thành ra như thế, Lâm Hướng Nam cũng khó tránh khỏi lòng đầy căm phẫn, châm chích vài câu: “Mẹ, Lưu Hồng Anh thật sự bắt nạt người quá đáng, còn làm ra loại chuyện phá hỏng thuần phong mỹ tục như vậy nữa, dù sao con với chị ta cũng không làm chị em được nữa đâu.”
“Còn không phải sao, quá bắt nạt người khác rồi. Tiểu Nam là quả hồng mềm nhưng Hồ Mỹ Lệ cũng không phải người dễ bắt nạt gì đâu.”
“Chậc chậc, Lưu Hồng Anh này rất có bản lĩnh đấy, nhà họ Lưu có biến rồi.”
Quần chúng hóng hớt tới xem náo nhiệt đều chỉ trỏ Lưu Hồng Anh.
Lưu Hồng Anh cúi đầu, giả bộ đáng thương không nói gì cả.
Lưu Lão Hắc lại không có định lực này, ông ta vội vàng nói: “Muộn như vậy rồi, mọi người mau về nhà ngủ đi. Chỉ là hai người trẻ tuổi kết đối tượng mà thôi, mọi người đừng xem náo nhiệt.”
Cái nên xem đều đã xem xong cả rồi, người trong viện tử đưa mắt nhìn nhau vài lần, sau đó lại cười hi hi ha ha đi về nhà mình.
Lưu Lão Hắc nhìn Triệu Kỳ rồi sắp xếp: “Chuyện giữa cậu với Hồng Anh đã bị nhiều người nhìn thấy như vậy rồi. Ngày mai mời cha mẹ cậu tới đây một chuyến để bàn bạc hôn sự. Hôm nay ở nhà có việc, tôi không giữ cậu lại.”
Một bàn tay vỗ không vang, Lưu Hồng Anh làm không đúng nhưng Triệu Kỳ cũng không phải thứ tốt lành gì.
Hồ Mỹ Lệ chửi: “Còn bàn bạc? Bàn cái đéo gì mà bàn. Cái thứ hạ lưu như vậy nên tống đi lao động cải tạo...”
Triệu Kỳ không dám phản bác mà hoảng loạn chạy trốn trong tiếng chửi của bà ta.
Đợi khi toàn bộ người ngoài đều rời đi hết, người một nhà trở về đóng cửa lại thì Hồ Mỹ Lệ mới vừa gào khóc vừa lên tiếng.
“Ông trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này, sao lại dây phải một đám khốn nạn như mấy người chứ, chỉ biết bắt nạt mẹ góa con côi chúng tôi, cũng không sợ bị sét đánh à.”
Bà ta một tay ôm Lâm Hướng Tây, một tay chặn Lâm Hướng Nam, khóc vô cùng đau lòng, nước mắt đã thấm ướt cả vai của Lâm Hướng Nam.
“Mẹ!” Lâm Hướng Tây bị cảm xúc của Hồ Mỹ Lệ lây nhiễm cũng ôm lưng bà ta, òa khóc một cách đau đớn.
Chỉ có Lâm Hướng Nam là có lòng tốt an ủi: “Không sao đâu mẹ, không phải mẹ định ly hôn hay sao? Cứ ly hôn là được.”
Làm vợ chồng hơn mười năm nay, tình cảm giữa Lưu Lão Hắc và Hồ Mỹ Lệ cũng coi như sâu đậm, nghe thấy Lâm Hướng Nam nhắc lại chuyện cũ, Lưu Lão Hắc lập tức giật thót tim, lại vả hai phát vào mặt Lưu Hồng Anh rồi chửi: “Quỳ xuống xin lỗi mẹ mày ngay.”
Lưu Hồng Anh ngoan ngoãn quỳ xuống, giải thích với vẻ đáng thương: “Mẹ, con sai rồi, con thật sự không cố ý đâu ạ. Chỉ là hôm nay đột nhiên Triệu Kỳ ôm con, con cũng không dám lớn tiếng cãi nhau nên mới bị người phát hiện. Con cũng không ngờ Triệu Kỳ lại là người như thế.”
Lưu Hồng Anh biết chơi chiêu lạ để giành chiến thắng, Lâm Hướng Nam cũng đã góp không ít sức vào trong này.
Có điều, tuy rằng Lâm Hướng Nam đã tạo áp lực nhưng cũng không thể chi phối được sự lựa chọn của bản thân Lưu Hồng Anh.
Nếu sự việc đã phát triển thành ra như thế, Lâm Hướng Nam cũng khó tránh khỏi lòng đầy căm phẫn, châm chích vài câu: “Mẹ, Lưu Hồng Anh thật sự bắt nạt người quá đáng, còn làm ra loại chuyện phá hỏng thuần phong mỹ tục như vậy nữa, dù sao con với chị ta cũng không làm chị em được nữa đâu.”
“Còn không phải sao, quá bắt nạt người khác rồi. Tiểu Nam là quả hồng mềm nhưng Hồ Mỹ Lệ cũng không phải người dễ bắt nạt gì đâu.”
“Chậc chậc, Lưu Hồng Anh này rất có bản lĩnh đấy, nhà họ Lưu có biến rồi.”
Quần chúng hóng hớt tới xem náo nhiệt đều chỉ trỏ Lưu Hồng Anh.
Lưu Hồng Anh cúi đầu, giả bộ đáng thương không nói gì cả.
Lưu Lão Hắc lại không có định lực này, ông ta vội vàng nói: “Muộn như vậy rồi, mọi người mau về nhà ngủ đi. Chỉ là hai người trẻ tuổi kết đối tượng mà thôi, mọi người đừng xem náo nhiệt.”
Cái nên xem đều đã xem xong cả rồi, người trong viện tử đưa mắt nhìn nhau vài lần, sau đó lại cười hi hi ha ha đi về nhà mình.
Lưu Lão Hắc nhìn Triệu Kỳ rồi sắp xếp: “Chuyện giữa cậu với Hồng Anh đã bị nhiều người nhìn thấy như vậy rồi. Ngày mai mời cha mẹ cậu tới đây một chuyến để bàn bạc hôn sự. Hôm nay ở nhà có việc, tôi không giữ cậu lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bàn tay vỗ không vang, Lưu Hồng Anh làm không đúng nhưng Triệu Kỳ cũng không phải thứ tốt lành gì.
Hồ Mỹ Lệ chửi: “Còn bàn bạc? Bàn cái đéo gì mà bàn. Cái thứ hạ lưu như vậy nên tống đi lao động cải tạo...”
Triệu Kỳ không dám phản bác mà hoảng loạn chạy trốn trong tiếng chửi của bà ta.
Đợi khi toàn bộ người ngoài đều rời đi hết, người một nhà trở về đóng cửa lại thì Hồ Mỹ Lệ mới vừa gào khóc vừa lên tiếng.
“Ông trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này, sao lại dây phải một đám khốn nạn như mấy người chứ, chỉ biết bắt nạt mẹ góa con côi chúng tôi, cũng không sợ bị sét đánh à.”
Bà ta một tay ôm Lâm Hướng Tây, một tay chặn Lâm Hướng Nam, khóc vô cùng đau lòng, nước mắt đã thấm ướt cả vai của Lâm Hướng Nam.
“Mẹ!” Lâm Hướng Tây bị cảm xúc của Hồ Mỹ Lệ lây nhiễm cũng ôm lưng bà ta, òa khóc một cách đau đớn.
Chỉ có Lâm Hướng Nam là có lòng tốt an ủi: “Không sao đâu mẹ, không phải mẹ định ly hôn hay sao? Cứ ly hôn là được.”
Làm vợ chồng hơn mười năm nay, tình cảm giữa Lưu Lão Hắc và Hồ Mỹ Lệ cũng coi như sâu đậm, nghe thấy Lâm Hướng Nam nhắc lại chuyện cũ, Lưu Lão Hắc lập tức giật thót tim, lại vả hai phát vào mặt Lưu Hồng Anh rồi chửi: “Quỳ xuống xin lỗi mẹ mày ngay.”
Lưu Hồng Anh ngoan ngoãn quỳ xuống, giải thích với vẻ đáng thương: “Mẹ, con sai rồi, con thật sự không cố ý đâu ạ. Chỉ là hôm nay đột nhiên Triệu Kỳ ôm con, con cũng không dám lớn tiếng cãi nhau nên mới bị người phát hiện. Con cũng không ngờ Triệu Kỳ lại là người như thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro