Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chị Cả, Chị Khó...
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-21 00:38:24
Lưu Hồng Hà liếc mắt nhìn cô ta với vẻ khó hiểu: “Chị cả, chị khóc gì thế? Không phải chỉ đi lấy chồng thôi sao? Chị hai đã chuẩn bị lấy chồng luôn rồi kìa, tại sao chị lại không lấy?”
Nghĩ đến việc Lâm Hướng Nam không còn tranh giành công việc với mình nữa là Lưu Hồng Hà lại nở nụ cười thân thiện với cô, cảm thấy chuyện bị hắt nước bột ớt vào mắt cũng không phải không thể tha thứ được.
Lưu Hồng Anh bị thằng em ngu ngốc nhà mình chọc tức muốn chết. Cùng là xem mắt nhưng người mà Hồ Mỹ Lệ giới thiệu cho cô ta và giới thiệu cho Lâm Hướng Nam hoàn toàn không thể so được với nhau.
Nhưng cô ta không có quyền lên tiếng ở cái nhà này nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tiếp tục rơi nước mắt.
“Chị cả, chị chỉ lo khóc cũng có tác dụng gì, có chuyện gì thì chị nói ra đi chứ.” Lưu Hồng Hà thấy hơi khó hiểu.
Lưu Hồng Anh lau nước mắt, cô ta nhìn vẻ mặt của Lưu Lão Hắc rồi nhỏ giọng đáp: “Không có gì.”
Lưu Hồng Anh đang khóc cái gì thì người trong nhà đều có thể đoán ra được, chỉ có Lưu Hồng Hà là không biết mà vẫn còn ở đó hỏi lung tung, đâm thọc vào tim người ta.
Lâm Hướng Nam nhìn về phía Lưu Hồng Hà, lén lút mở khẩu hình “thằng ngu.”
Lưu Hồng Hà nhìn thấy tức đến mức siết chặt đôi đũa, trừng mắt nhìn cô với vẻ dữ tợn nhưng cậu ta cũng không dám chửi lại mà chỉ có thể tức tối, cúi đầu và cơm.
“Em ba ăn rau đi.” Lâm Hướng Nam thấy thế bèn cười hì hì, gắp rau cho cậu ta.
Lưu Hồng Hà đập đũa: “Tôi không ăn.”
“Mày ném đũa với ai đấy?” Lưu Lão Hắc vỗ bàn một cái, chửi: “Mấy đứa oắt con tụi bây không có một đứa nào khiến tao bớt lo, đúng là nuôi tụi bây lớn khôn đều uổng phí hết.”
Bị cha chửi như thế, Lưu Hồng Hà lại sợ, lại bưng bát cơm lên với vẻ vô cùng tội nghiệp.
Lâm Hướng Nam lắc đầu với vẻ thông cảm, còn tưởng thằng nhãi này lợi hại bao nhiêu chứ, kết quả chỉ là một khẩu pháo biết làm loạn mà không có bao nhiêu tâm nhãn.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, một học sinh cấp hai mười sáu tuổi có thể có bản lĩnh được bao nhiêu.
Bản lĩnh duy nhất chính là giãy đành đạch với cha đẻ của mình, chỉ có thể làm loạn với gia đình một phen.
Hồ Mỹ Lệ sắp xếp cho Lâm Hướng Nam đi xem mắt có thể không dùng tiền của gia đình để mua công việc, hiển nhiên Lưu Hồng Hà không cần thiết phải coi cô thành đối thủ cạnh tranh, nhưng mối thù hắt nước bột ớt trước đó đã có rồi, Lưu Hồng Hà cứ nhìn thấy cô là vẫn bất mãn và khó chịu y như cũ.
Lhm cũng không thấy sao cả, không cần phải nhìn thẳng vào cậu ta.
Nhưng buổi tối Lưu Hồng Anh và cô lại ngủ chung một giường, có làm thế nào cũng không tránh được.
“Em thật sự dự định lấy chồng sao?” Lưu Hồng Anh lặng lẽ hỏi.
Lâm Hướng Nam “ừm” một tiếng qua loa.
Nghĩ đến việc Lâm Hướng Nam không còn tranh giành công việc với mình nữa là Lưu Hồng Hà lại nở nụ cười thân thiện với cô, cảm thấy chuyện bị hắt nước bột ớt vào mắt cũng không phải không thể tha thứ được.
Lưu Hồng Anh bị thằng em ngu ngốc nhà mình chọc tức muốn chết. Cùng là xem mắt nhưng người mà Hồ Mỹ Lệ giới thiệu cho cô ta và giới thiệu cho Lâm Hướng Nam hoàn toàn không thể so được với nhau.
Nhưng cô ta không có quyền lên tiếng ở cái nhà này nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tiếp tục rơi nước mắt.
“Chị cả, chị chỉ lo khóc cũng có tác dụng gì, có chuyện gì thì chị nói ra đi chứ.” Lưu Hồng Hà thấy hơi khó hiểu.
Lưu Hồng Anh lau nước mắt, cô ta nhìn vẻ mặt của Lưu Lão Hắc rồi nhỏ giọng đáp: “Không có gì.”
Lưu Hồng Anh đang khóc cái gì thì người trong nhà đều có thể đoán ra được, chỉ có Lưu Hồng Hà là không biết mà vẫn còn ở đó hỏi lung tung, đâm thọc vào tim người ta.
Lâm Hướng Nam nhìn về phía Lưu Hồng Hà, lén lút mở khẩu hình “thằng ngu.”
Lưu Hồng Hà nhìn thấy tức đến mức siết chặt đôi đũa, trừng mắt nhìn cô với vẻ dữ tợn nhưng cậu ta cũng không dám chửi lại mà chỉ có thể tức tối, cúi đầu và cơm.
“Em ba ăn rau đi.” Lâm Hướng Nam thấy thế bèn cười hì hì, gắp rau cho cậu ta.
Lưu Hồng Hà đập đũa: “Tôi không ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mày ném đũa với ai đấy?” Lưu Lão Hắc vỗ bàn một cái, chửi: “Mấy đứa oắt con tụi bây không có một đứa nào khiến tao bớt lo, đúng là nuôi tụi bây lớn khôn đều uổng phí hết.”
Bị cha chửi như thế, Lưu Hồng Hà lại sợ, lại bưng bát cơm lên với vẻ vô cùng tội nghiệp.
Lâm Hướng Nam lắc đầu với vẻ thông cảm, còn tưởng thằng nhãi này lợi hại bao nhiêu chứ, kết quả chỉ là một khẩu pháo biết làm loạn mà không có bao nhiêu tâm nhãn.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, một học sinh cấp hai mười sáu tuổi có thể có bản lĩnh được bao nhiêu.
Bản lĩnh duy nhất chính là giãy đành đạch với cha đẻ của mình, chỉ có thể làm loạn với gia đình một phen.
Hồ Mỹ Lệ sắp xếp cho Lâm Hướng Nam đi xem mắt có thể không dùng tiền của gia đình để mua công việc, hiển nhiên Lưu Hồng Hà không cần thiết phải coi cô thành đối thủ cạnh tranh, nhưng mối thù hắt nước bột ớt trước đó đã có rồi, Lưu Hồng Hà cứ nhìn thấy cô là vẫn bất mãn và khó chịu y như cũ.
Lhm cũng không thấy sao cả, không cần phải nhìn thẳng vào cậu ta.
Nhưng buổi tối Lưu Hồng Anh và cô lại ngủ chung một giường, có làm thế nào cũng không tránh được.
“Em thật sự dự định lấy chồng sao?” Lưu Hồng Anh lặng lẽ hỏi.
Lâm Hướng Nam “ừm” một tiếng qua loa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro