Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Còn Không Phải...
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-21 00:38:24
“Hồ Mỹ Lệ, bà cũng thiệt tình, chửi chồng xong lại đánh con, không một ngày nào chịu yên.”
Hồ Mỹ Lệ cười lạnh một tiếng: “Bà cũng đừng nói tôi, không phải hôm qua bà cũng đánh con bà hay sao?”
Ở đại tạp viện có một điểm bất tiện như thế đấy, nhân khẩu đông đúc, ngày nào cũng có thể bới ra được một vài chuyện, hơn nữa nhà cửa còn không cách âm, chút chuyện xấu hổ đó ở các hộ gia đình đều bị người khắp toàn viện tử biết hết.
Thấy Hồ Mỹ Lệ bị một bà cô kéo lại, Lâm Hướng Nam thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói với vẻ mặt sợ hãi: “Nguy hiểm quá, cũng may mà mình chạy nhanh, bằng không cái chổi đó đã quất vào người mình rồi. Đanh đá, đúng là đanh đá quá thể!”
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị đánh bao giờ, ai biết Lâm Hướng Nam lại đánh thật chứ.
Động tĩnh vung chổi lông gà đuổi đánh vừa rồi của Hồ Mỹ Lệ và cả tiếng gió vun vút đó, vừa nghe đã biết là bà rất dùng sức rồi, hơn nữa, góc độ đánh người của bà cũng rất khép, chuyên nhắm vào mông của Lâm Hướng Nam mà đánh, chỉ nhìn thôi đã khiến cô thấy run rẩy trong lòng rồi.
Bây giờ cô đã trốn được nhưng Hồ Mỹ Lệ vẫn còn tức, thoạt nhìn chưa nguôi giận đâu, nếu cô xuất hiện trước mặt bà chắc chắn vẫn sẽ bị ăn đòn tiếp.
Cô đứng bên ngoài viện tử ngấm ngầm quan sát, thậm thà thậm thụt không dám đi vào.
“Chị hai, chị đang làm gì thế? Sao không về nhà?”
Một thiếu niên mặc áo sơ mi, đeo một chiếc cặp sách nhỏ đeo chéo bước tới đó đỡ cánh tay của Lâm Hướng Nam, còn hỏi với vẻ quan tâm: “Chị đã thấy đỡ tí nào chưa?”
“Tiểu Tây về rồi đấy à.” Lâm Hướng Nam nhìn người tới mà cười lúng túng: “Chị không sao nữa rồi.”
Lâm Hướng Tây thò đầu nhìn vào trong viện tử, phát hiện ra trong tay Hồ Mỹ Lệ vẫn còn cầm cái chổi lông gà kia, cậu lập tức hiểu ra ngay: “Chị cả, chị chọc giận mẹ hả?”
“Ừm, còn không phải vì chuyện về nông thôn hay sao?” Lâm Hướng Nam bĩu môi: “Chị nói mình sẽ về nông thôn, rồi mẹ trực tiếp cầm cái chổi lông gà đánh chị luôn.”
Lâm Hướng Tây nghe được câu này cũng nổi giận: “Dựa vào cái gì mà chị phải về nông thôn? Rõ ràng nên là Lưu Hồng Hà đi mới đúng, có phải bọn họ đã nói gì đó với chị rồi không?”
“Không mà.” Lâm Hướng Nam nhanh chóng lắc đầu.
Lâm Hướng Tây lại khuyên hết nước hết cái: “Chị ơi, chị đọc sách đọc đến ngốc luôn rồi sao, ai bảo chị về nông thôn đều là không có lòng tốt hết, đừng có nghe.”
Trong nhà tổng cộng có sáu đứa con chia thành hai trận doanh. Lâm Hướng Đông, Lâm Hướng Nam và Lâm Hướng Tây là anh em ruột. Lưu Hồng Anh, Lưu Hồng Sơn và Lưu Hồng Hà là chị em ruột, hai bên vẫn luôn không hòa hợp cho lắm.
Ba chị em nhà họ Lưu cảm thấy Hồ Mỹ Lệ thiên vị, có cái gì ngon, cái gì đẹp là đều giấu diếm để dành cho các con của mình. Ba anh em nhà họ Lâm thì lại thương Hồ Mỹ Lệ, cảm thấy suốt nhiều năm như thế bà giúp gia đình giặt giũ, nấu cơm, chăm con, nhưng đám con nhà họ Lưu lại không biết ơn.
Thật ra, mẹ kế làm được đến mức như Hồ Mỹ Lệ đã được tính là không tồi rồi, tuy rằng tính cách của bà tệ nhưng con cái mà bà đẻ ra vẫn bị bà đánh chửi như thường, bà cũng không ăn bớt miếng cơm manh áo nào của con kế mà còn nuôi người ta tử tế đến khi trưởng thành.
Nhưng cứ cố tình trong viện tử mà bọn họ ở này còn có một người làm mẹ kế, bà mẹ kế đó nuôi con gái của mình kiểu gì mà con bé gầy yếu đáng thương, nhưng lại hỏi han ân cần con kế, dưới sự so sánh như vậy lại càng cho thấy Hồ Mỹ Lệ giống y một bà mẹ kế độc ác vậy.
Hồ Mỹ Lệ cười lạnh một tiếng: “Bà cũng đừng nói tôi, không phải hôm qua bà cũng đánh con bà hay sao?”
Ở đại tạp viện có một điểm bất tiện như thế đấy, nhân khẩu đông đúc, ngày nào cũng có thể bới ra được một vài chuyện, hơn nữa nhà cửa còn không cách âm, chút chuyện xấu hổ đó ở các hộ gia đình đều bị người khắp toàn viện tử biết hết.
Thấy Hồ Mỹ Lệ bị một bà cô kéo lại, Lâm Hướng Nam thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói với vẻ mặt sợ hãi: “Nguy hiểm quá, cũng may mà mình chạy nhanh, bằng không cái chổi đó đã quất vào người mình rồi. Đanh đá, đúng là đanh đá quá thể!”
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị đánh bao giờ, ai biết Lâm Hướng Nam lại đánh thật chứ.
Động tĩnh vung chổi lông gà đuổi đánh vừa rồi của Hồ Mỹ Lệ và cả tiếng gió vun vút đó, vừa nghe đã biết là bà rất dùng sức rồi, hơn nữa, góc độ đánh người của bà cũng rất khép, chuyên nhắm vào mông của Lâm Hướng Nam mà đánh, chỉ nhìn thôi đã khiến cô thấy run rẩy trong lòng rồi.
Bây giờ cô đã trốn được nhưng Hồ Mỹ Lệ vẫn còn tức, thoạt nhìn chưa nguôi giận đâu, nếu cô xuất hiện trước mặt bà chắc chắn vẫn sẽ bị ăn đòn tiếp.
Cô đứng bên ngoài viện tử ngấm ngầm quan sát, thậm thà thậm thụt không dám đi vào.
“Chị hai, chị đang làm gì thế? Sao không về nhà?”
Một thiếu niên mặc áo sơ mi, đeo một chiếc cặp sách nhỏ đeo chéo bước tới đó đỡ cánh tay của Lâm Hướng Nam, còn hỏi với vẻ quan tâm: “Chị đã thấy đỡ tí nào chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Tây về rồi đấy à.” Lâm Hướng Nam nhìn người tới mà cười lúng túng: “Chị không sao nữa rồi.”
Lâm Hướng Tây thò đầu nhìn vào trong viện tử, phát hiện ra trong tay Hồ Mỹ Lệ vẫn còn cầm cái chổi lông gà kia, cậu lập tức hiểu ra ngay: “Chị cả, chị chọc giận mẹ hả?”
“Ừm, còn không phải vì chuyện về nông thôn hay sao?” Lâm Hướng Nam bĩu môi: “Chị nói mình sẽ về nông thôn, rồi mẹ trực tiếp cầm cái chổi lông gà đánh chị luôn.”
Lâm Hướng Tây nghe được câu này cũng nổi giận: “Dựa vào cái gì mà chị phải về nông thôn? Rõ ràng nên là Lưu Hồng Hà đi mới đúng, có phải bọn họ đã nói gì đó với chị rồi không?”
“Không mà.” Lâm Hướng Nam nhanh chóng lắc đầu.
Lâm Hướng Tây lại khuyên hết nước hết cái: “Chị ơi, chị đọc sách đọc đến ngốc luôn rồi sao, ai bảo chị về nông thôn đều là không có lòng tốt hết, đừng có nghe.”
Trong nhà tổng cộng có sáu đứa con chia thành hai trận doanh. Lâm Hướng Đông, Lâm Hướng Nam và Lâm Hướng Tây là anh em ruột. Lưu Hồng Anh, Lưu Hồng Sơn và Lưu Hồng Hà là chị em ruột, hai bên vẫn luôn không hòa hợp cho lắm.
Ba chị em nhà họ Lưu cảm thấy Hồ Mỹ Lệ thiên vị, có cái gì ngon, cái gì đẹp là đều giấu diếm để dành cho các con của mình. Ba anh em nhà họ Lâm thì lại thương Hồ Mỹ Lệ, cảm thấy suốt nhiều năm như thế bà giúp gia đình giặt giũ, nấu cơm, chăm con, nhưng đám con nhà họ Lưu lại không biết ơn.
Thật ra, mẹ kế làm được đến mức như Hồ Mỹ Lệ đã được tính là không tồi rồi, tuy rằng tính cách của bà tệ nhưng con cái mà bà đẻ ra vẫn bị bà đánh chửi như thường, bà cũng không ăn bớt miếng cơm manh áo nào của con kế mà còn nuôi người ta tử tế đến khi trưởng thành.
Nhưng cứ cố tình trong viện tử mà bọn họ ở này còn có một người làm mẹ kế, bà mẹ kế đó nuôi con gái của mình kiểu gì mà con bé gầy yếu đáng thương, nhưng lại hỏi han ân cần con kế, dưới sự so sánh như vậy lại càng cho thấy Hồ Mỹ Lệ giống y một bà mẹ kế độc ác vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro