Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất

Đã Xong Việc Ng...

Sơn Đính Đích Thái Dương

2024-11-21 00:38:24

Trong ánh mắt khiếp sợ của ông hai, Lâm Hướng Nam cầm cái liềm chậm rãi bước đi.

Lúc này ở nhà cũng không có ai cả, bà hai đang ở ven sông giặt quần áo, trẻ con trong nhà cũng đang ở ngoài ruộng nhặt bông lúa.

Lâm Hướng Nam tự lực cánh sinh đi vào nhà bếp nấu nước nóng tắm rửa, thay đồ xong, cô nằm về giường, đắp chăn rồi ngủ trưa.

Đợi lúc cô tỉnh dậy, ngáp một cái rồi lại đi ra khỏi phòng, chỉ nhìn thấy bà hai đã phơi xong quần áo, đang nấu nước trong nhà bếp, đợi nguội rồi sẽ mang ra đồng.

“Sao cháu lại về? Đã xong việc ngoài đồng chưa?” Bà hai không phát hiện ra Lâm Hướng Nam vẫn luôn nằm trong nhà ngủ.

“Chưa xong đâu ạ. Cháu mệt quá nên về nhà nghỉ một lúc.” Lâm Hướng Nam chủ động nhận siêu nước: “Bà không cần đi đâu, để cháu ra đồng đưa nước giúp bà.”

“Mẹ cháu dặn…”

Bà hai còn chưa nói hết câu thì Lâm Hướng Nam đã ngắt lời: “Mẹ cháu nói lung tung đấy, ngày mai cháu về rồi.”

Đương nhiên không có khả năng ở lại nông thôn rồi, về thành phố cô sẽ tìm việc, nhất định phải ở lại thành phố.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô có ký ức của mười tám năm trước, lúc ở chung với đám người thân như Hồ Mỹ Lệ cũng không có chướng ngại gì quá lớn. Hơn nữa, người đã trưởng thành rồi, tính cách cũng sẽ thay đổi, chỉ cần không để lộ không gian thì cô chắc chắn sẽ không bị lộ tẩy.

Nếu như đám người Hồ Mỹ Lệ khăng khăng nghi ngờ vậy cứ để bọn họ nghi ngờ đi, dù sao, cho dù có thế nào thì cô cũng không có dự định ở nông thôn chịu khổ.

Cô vừa thốt ra khỏi miệng câu này là bà hai đã lập tức hiểu ngay.

Vốn dĩ dự định dành ra mười ngày để dạy Lâm Hướng Nam cách làm người, kết quả còn chưa đến nửa ngày mà người đã học được cách ngoan ngoãn rồi.

Nhưng bà ta đã nhận lương thực mà Hồ Mỹ Lệ mang tới, nói thế nào cũng phải giữ Lâm Hướng Nam ở lại đây vài hôm: “Không phải mẹ cháu đã xin nghỉ mười ngày cho cháu rồi sao? Cứ ở lại đây chơi đi, đợi qua vài hôm nữa cậu cả của cháu đến công xã họp, bà sẽ kêu cậu chở cháu về, chứ một mình cháu về, bà cũng không yên tâm.”

Lâm Hướng Nam xòe hai tay ra cho bà hai nhìn: “Cháu không muốn gặt lúa nữa, tay cháu nổi toàn mụn nước rồi.”

“Coi cháu nói kìa, cháu tới nhà làm khách cơ mà, nào có mặt mũi đâu kêu cháu làm việc chứ. Ông hai trêu cháu thôi.” Thái độ của bà hai tự nhiên, cứ như thể người trước đó đã sắp xếp cho Lâm Hướng Nam làm việc không phải là bà ta vậy.

Đó cũng là vì Lâm Hướng Nam thức thời, nhìn thấy trước mắt có khó khăn mà trực tiếp rút lui. Còn nếu như cô không chịu thua thì cũng không biết bà hai còn định sắp xếp cho cô thế nào nữa.

Nhìn bộ dạng héo úa của Lâm Hướng Nam, bà hai không nhịn được cười: “Hôm nay cháu cũng mệt rồi, chuyện đưa nước cứ để bà tự đi, cháu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Học sinh thành phố giống như cháu làm sao chịu được cái khổ ở nông thôn. Người nông thôn chúng ta, người nào cũng chỉ hận không thể chui vào thành phố, còn cháu thì hay lắm, lại ngu ngốc chủ động muốn về nông thôn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất

Số ký tự: 0