Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Hạ Đo Ván
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-22 01:23:22
Lưu Lão Hắc ấp a ấp úng không đáp được.
Lâm Hướng Nam lắc đầu rồi nói với Hồ Mỹ Lệ: “Xem, đến bây giờ ông ta vẫn còn qua loa có lệ với mẹ. Mẹ, ly hôn đi, con ủng hộ mẹ.”
“Con bé này bị làm sao đấy, mọi người đều nói dỡ một ngôi chùa cũng không phá hủy một cuộc hôn nhân, sao mày lại chướng mắt mẹ mày được sống tốt vậy?” Hồ Mỹ Lệ còn chưa nói gì thì Lưu Lão Hắc đã tức giận trước, ông ta lớn tiếng quở trách: “Mày câm miệng lại cho tao.”
“Mẹ, mẹ xem, con chỉ nói thật thôi mà ông ta đã thẹn quá hóa giận rồi...”
Lâm Hướng Nam mới nói được nửa câu thì Lưu Lão Hắc đã thuận tay với lấy một ca trà rồi ném qua, chửi: “Con ranh phá đám này.”
Chỉ vài ba câu nói đã khiến Lưu Lão Hắc nổi cơn tam bành, ông ta không ném đồ nữa mà trực tiếp ra tay, định tát Lâm Hướng Nam một cái để dạy cô một bài học.
Lâm Hướng Nam lách người tránh đi, nhấc chân đá một cước vào người Lưu Lão Hắc khiến ông ta ngã dập mông xuống sàn.
Thuốc cường thân kiện thể của cô cũng không phải uống chơi thôi đâu, Lưu Lão Hắc vẫn chưa có bản lĩnh ngang ngược trước mặt cô.
Nghĩ khoảng hai giây, Lâm Hướng Nam vẫn chưa nguôi giận mà lại cúi người vả Lưu Lão Hắc thêm một cái.
“Ông muốn vả vào mặt tôi vậy đừng trách tôi đánh lại.”
Lần này, mặt của Lưu Lão Hắc nóng ran lên, thứ bị đánh không chỉ có mặt của ông ta mà còn có cả lòng tự trọng của ông ta nữa. Lưu Lão Hắc điên lên, nhấc cái ghế bên cạnh định đập vào người Lâm Hướng Nam.
Lâm Hướng Nam nhanh tay nhanh mắt tránh được, lại cầm cái ghế đập lại.
Lúc này, người trong nhà mới phản ứng lại, ba chị em Lưu Hồng Anh đều xông cả lên định kéo Lâm Hướng Nam.
Lâm Hướng Tây và Hồ Mỹ Lệ thấy thế cũng không chịu thiệt, đồng thời xông tới giúp Lâm Hướng Nam.
Cả gia đình đánh nhau túi bụi.
Lâm Hướng Nam một mình địch bốn, trực tiếp hạ đo ván.
Lần đầu tiên đánh hội đồng, tuy rằng Lâm Hướng Nam đã đánh bại cha con Lưu Lão Hắc nhưng lại không kịp ra tay giúp Hồ Mỹ Lệ và Lâm Hướng Tây.
Sau khi đánh nhau xong, trên mặt Hồ Mỹ Lệ đã xuất hiện thêm một dấu bàn tay, Lâm Hướng Tây bị đấm tím mắt, duy chỉ có Lâm Hướng Nam là thoạt nhìn vẫn còn ổn.
Cho dù đã như thế nhưng Hồ Mỹ Lệ vẫn khoa trương như cũ.
Bà ta “phì” một tiếng, nhổ ra một ngụm máu loãng trong miệng rồi chửi Lưu Lão Hắc: “Thằng cha vô lương tâm, vậy mà còn ra tay đánh tôi, xem tôi có cào chết ông không?”
So với mẹ con Hồ Mỹ Lệ thì màu sắc trên mặt của cha con Lưu Lão Hắc còn nhiều hơn, Lưu Hồng Hà ngồi dưới sàn, miệng hít một ngụm khí lạnh, chân đau đến mức không đứng dậy nổi. Trên mặt Lưu Hồng Anh lại càng có mấy vết máu do móng tay cào ra.
Nhà bọn họ đánh nhau ầm ầm như thế nhưng người trong viện tử đều ngủ say như chết, không có một người nào tới khuyên ngăn.
Vấn đề nhỏ thì hàng xóm láng giềng còn tới khuyên đôi ba câu, thuận tiện nghe ngóng tin tình báo.
Nhưng mọi người đều đã biết nguyên nhân khiến nhà họ Lưu cãi nhau vào hôm nay, đúng sai đã rất rõ ràng, muốn khuyên cũng không có lý mà khuyên, cho nên dứt khoát giả bộ không biết.
Lâm Hướng Nam lắc đầu rồi nói với Hồ Mỹ Lệ: “Xem, đến bây giờ ông ta vẫn còn qua loa có lệ với mẹ. Mẹ, ly hôn đi, con ủng hộ mẹ.”
“Con bé này bị làm sao đấy, mọi người đều nói dỡ một ngôi chùa cũng không phá hủy một cuộc hôn nhân, sao mày lại chướng mắt mẹ mày được sống tốt vậy?” Hồ Mỹ Lệ còn chưa nói gì thì Lưu Lão Hắc đã tức giận trước, ông ta lớn tiếng quở trách: “Mày câm miệng lại cho tao.”
“Mẹ, mẹ xem, con chỉ nói thật thôi mà ông ta đã thẹn quá hóa giận rồi...”
Lâm Hướng Nam mới nói được nửa câu thì Lưu Lão Hắc đã thuận tay với lấy một ca trà rồi ném qua, chửi: “Con ranh phá đám này.”
Chỉ vài ba câu nói đã khiến Lưu Lão Hắc nổi cơn tam bành, ông ta không ném đồ nữa mà trực tiếp ra tay, định tát Lâm Hướng Nam một cái để dạy cô một bài học.
Lâm Hướng Nam lách người tránh đi, nhấc chân đá một cước vào người Lưu Lão Hắc khiến ông ta ngã dập mông xuống sàn.
Thuốc cường thân kiện thể của cô cũng không phải uống chơi thôi đâu, Lưu Lão Hắc vẫn chưa có bản lĩnh ngang ngược trước mặt cô.
Nghĩ khoảng hai giây, Lâm Hướng Nam vẫn chưa nguôi giận mà lại cúi người vả Lưu Lão Hắc thêm một cái.
“Ông muốn vả vào mặt tôi vậy đừng trách tôi đánh lại.”
Lần này, mặt của Lưu Lão Hắc nóng ran lên, thứ bị đánh không chỉ có mặt của ông ta mà còn có cả lòng tự trọng của ông ta nữa. Lưu Lão Hắc điên lên, nhấc cái ghế bên cạnh định đập vào người Lâm Hướng Nam.
Lâm Hướng Nam nhanh tay nhanh mắt tránh được, lại cầm cái ghế đập lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, người trong nhà mới phản ứng lại, ba chị em Lưu Hồng Anh đều xông cả lên định kéo Lâm Hướng Nam.
Lâm Hướng Tây và Hồ Mỹ Lệ thấy thế cũng không chịu thiệt, đồng thời xông tới giúp Lâm Hướng Nam.
Cả gia đình đánh nhau túi bụi.
Lâm Hướng Nam một mình địch bốn, trực tiếp hạ đo ván.
Lần đầu tiên đánh hội đồng, tuy rằng Lâm Hướng Nam đã đánh bại cha con Lưu Lão Hắc nhưng lại không kịp ra tay giúp Hồ Mỹ Lệ và Lâm Hướng Tây.
Sau khi đánh nhau xong, trên mặt Hồ Mỹ Lệ đã xuất hiện thêm một dấu bàn tay, Lâm Hướng Tây bị đấm tím mắt, duy chỉ có Lâm Hướng Nam là thoạt nhìn vẫn còn ổn.
Cho dù đã như thế nhưng Hồ Mỹ Lệ vẫn khoa trương như cũ.
Bà ta “phì” một tiếng, nhổ ra một ngụm máu loãng trong miệng rồi chửi Lưu Lão Hắc: “Thằng cha vô lương tâm, vậy mà còn ra tay đánh tôi, xem tôi có cào chết ông không?”
So với mẹ con Hồ Mỹ Lệ thì màu sắc trên mặt của cha con Lưu Lão Hắc còn nhiều hơn, Lưu Hồng Hà ngồi dưới sàn, miệng hít một ngụm khí lạnh, chân đau đến mức không đứng dậy nổi. Trên mặt Lưu Hồng Anh lại càng có mấy vết máu do móng tay cào ra.
Nhà bọn họ đánh nhau ầm ầm như thế nhưng người trong viện tử đều ngủ say như chết, không có một người nào tới khuyên ngăn.
Vấn đề nhỏ thì hàng xóm láng giềng còn tới khuyên đôi ba câu, thuận tiện nghe ngóng tin tình báo.
Nhưng mọi người đều đã biết nguyên nhân khiến nhà họ Lưu cãi nhau vào hôm nay, đúng sai đã rất rõ ràng, muốn khuyên cũng không có lý mà khuyên, cho nên dứt khoát giả bộ không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro