Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Lưu Hồng Hà Gào...
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-24 01:40:58
Nếu như ghi nợ với xưởng lại cần người nhà và người trong xưởng phải ký tên, cậu ta cũng không dám để người nhà biết.
Khóc thành ra như thế, cậu ta cũng không tiện đến trường học mà trực tiếp trốn tiết, đợi đến buổi trưa, lúc về nhà ăn cơm trưa mà hai mắt của cậu ta vẫn còn đỏ hoe.
Trường trung học có nhà ăn nhưng điều kiện có hạn, cho nên trường học quy định nhà nằm trong phạm vi năm cây xung quanh trường học đều không thể ở trường, tốt nhất là về nhà ăn cơm trưa.”
Lâm Hướng Nam cũng thuộc diện học sinh phải về nhà ăn cơm trưa, nhưng đợi lúc cô về nhà, sắc mặt của người trong nhà đều như thường, không ai hỏi cô về chuyện của Lưu Hồng Hà hết.
Cô nhanh chóng tìm xung quanh, chỉ nhìn thấy Lưu Hồng Hà đang ở trong phòng, cầm khăn ướt chườm mắt.
Lâm Hướng Nam chủ động lại gần, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Vậy mà cậu không mách lẻo luôn?”
Tuyến đường hai người đi học khác nhau, Lưu Hồng Hà chủ động tới gây sự với cô, bị bắt nạt ngược lại cũng là đáng kiếp. Cho dù đối phương có mách lẻo thì Lâm Hướng Nam vẫn có lý.
“Chị còn dám chủ động tới hỏi tôi?”
Lưu Hồng Hà lấy cái khăn ướt trên mắt xuống, đôi mắt đã vẫn còn đỏ hoe, thoạt nhìn rất giống một con thỏ nhỏ đáng thương, nhưng vẫn còn mạnh mồm lắm: “Chuyện giữa chúng ta, tôi sẽ tìm chị giải quyết. Còn mách lẻo? Chỉ có bọn tiểu học mới đi làm!”
“Chậc chậc, học sinh cấp hai đúng là khác bọt hẳn.” Lâm Hướng Nam phì cười thành tiếng.
“Chị cứ đợi đấy cho tôi.” Lưu Hồng Hà đe dọa với đôi mắt đỏ hoe.
Lâm Hướng Tây đi vào nhà, vừa định đặt cặp sách xuống thì nghe thấy Lưu Hồng Hà buông lời đe dọa. Cậu trực tiếp ném cặp sách lên đầu đối phương, lớn tiếng chửi: “Thằng khốn, dám uy hiếp chị tao?”
Hai mắt của Lưu Hồng Hà vẫn chưa khỏi mà đầu lại bị tấn công mạnh tiếp, cậu ta lập tức không nhịn được nữa, lập tức ngồi bật dậy bổ nhào về phía Lâm Hướng Tây.
“Thằng khốn, còn dám bắt nạt cả tao!”
Đều là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, đang ở độ tuổi không kiềm chế được cảm xúc nhất, một lời không hợp là hai người lao vào đánh nhau.
Lâm Hướng Nam chưa từng đánh nhau bao giờ nhưng loại chuyện như đánh nhau này có thể không thầy tự hiểu, cô chỉ do dự khoảng hai giây rồi nhanh chóng đi tới đánh giúp.
Cô chỉ túm tóc của Lưu Hồng Hà rồi giật nhẹ một cái như thế là thắng bại đã trực tiếp được phân định.
Đây là lần thứ hai trong ngày Lưu Hồng Hà bị Lâm Hướng Nam làm cho kinh ngạc, cậu ta tức giận đến mức giọng nói cũng thay đổi luôn: “Chị buông tay ngay!”
Cậu ta muốn túm tóc của Lâm Hướng Nam nhưng thân thủ lại không nhanh nhẹn bừng cô, muốn kéo tay cô ra nhưng sức lại không lớn bằng cô.
Thuốc cường thân kiện thể của Lâm Hướng Nam cũng không vô dụng đâu. Tuy rằng mức độ cải tạo cơ thể rất chậm, bản thân cô cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng Lưu Hồng Hà bị cô trừng trị đã lớn như vậy rồi lại chưa bao giờ từng thất bại như thế cả.
Khóc thành ra như thế, cậu ta cũng không tiện đến trường học mà trực tiếp trốn tiết, đợi đến buổi trưa, lúc về nhà ăn cơm trưa mà hai mắt của cậu ta vẫn còn đỏ hoe.
Trường trung học có nhà ăn nhưng điều kiện có hạn, cho nên trường học quy định nhà nằm trong phạm vi năm cây xung quanh trường học đều không thể ở trường, tốt nhất là về nhà ăn cơm trưa.”
Lâm Hướng Nam cũng thuộc diện học sinh phải về nhà ăn cơm trưa, nhưng đợi lúc cô về nhà, sắc mặt của người trong nhà đều như thường, không ai hỏi cô về chuyện của Lưu Hồng Hà hết.
Cô nhanh chóng tìm xung quanh, chỉ nhìn thấy Lưu Hồng Hà đang ở trong phòng, cầm khăn ướt chườm mắt.
Lâm Hướng Nam chủ động lại gần, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Vậy mà cậu không mách lẻo luôn?”
Tuyến đường hai người đi học khác nhau, Lưu Hồng Hà chủ động tới gây sự với cô, bị bắt nạt ngược lại cũng là đáng kiếp. Cho dù đối phương có mách lẻo thì Lâm Hướng Nam vẫn có lý.
“Chị còn dám chủ động tới hỏi tôi?”
Lưu Hồng Hà lấy cái khăn ướt trên mắt xuống, đôi mắt đã vẫn còn đỏ hoe, thoạt nhìn rất giống một con thỏ nhỏ đáng thương, nhưng vẫn còn mạnh mồm lắm: “Chuyện giữa chúng ta, tôi sẽ tìm chị giải quyết. Còn mách lẻo? Chỉ có bọn tiểu học mới đi làm!”
“Chậc chậc, học sinh cấp hai đúng là khác bọt hẳn.” Lâm Hướng Nam phì cười thành tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị cứ đợi đấy cho tôi.” Lưu Hồng Hà đe dọa với đôi mắt đỏ hoe.
Lâm Hướng Tây đi vào nhà, vừa định đặt cặp sách xuống thì nghe thấy Lưu Hồng Hà buông lời đe dọa. Cậu trực tiếp ném cặp sách lên đầu đối phương, lớn tiếng chửi: “Thằng khốn, dám uy hiếp chị tao?”
Hai mắt của Lưu Hồng Hà vẫn chưa khỏi mà đầu lại bị tấn công mạnh tiếp, cậu ta lập tức không nhịn được nữa, lập tức ngồi bật dậy bổ nhào về phía Lâm Hướng Tây.
“Thằng khốn, còn dám bắt nạt cả tao!”
Đều là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, đang ở độ tuổi không kiềm chế được cảm xúc nhất, một lời không hợp là hai người lao vào đánh nhau.
Lâm Hướng Nam chưa từng đánh nhau bao giờ nhưng loại chuyện như đánh nhau này có thể không thầy tự hiểu, cô chỉ do dự khoảng hai giây rồi nhanh chóng đi tới đánh giúp.
Cô chỉ túm tóc của Lưu Hồng Hà rồi giật nhẹ một cái như thế là thắng bại đã trực tiếp được phân định.
Đây là lần thứ hai trong ngày Lưu Hồng Hà bị Lâm Hướng Nam làm cho kinh ngạc, cậu ta tức giận đến mức giọng nói cũng thay đổi luôn: “Chị buông tay ngay!”
Cậu ta muốn túm tóc của Lâm Hướng Nam nhưng thân thủ lại không nhanh nhẹn bừng cô, muốn kéo tay cô ra nhưng sức lại không lớn bằng cô.
Thuốc cường thân kiện thể của Lâm Hướng Nam cũng không vô dụng đâu. Tuy rằng mức độ cải tạo cơ thể rất chậm, bản thân cô cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng Lưu Hồng Hà bị cô trừng trị đã lớn như vậy rồi lại chưa bao giờ từng thất bại như thế cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro