Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Ly Hôn Chấm Dứt...
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-22 01:23:22
Bây giờ Lưu Hồng Anh đã cạy góc tường của Lâm Hướng Nam, bà ta còn không nhân cơ hội đề nghị ly hôn thì sau này sẽ không tìm được một cái cớ tốt như thế nữa, cho nên bà ta cũng không quan tâm thái độ của Lưu Lão Hắc mà nhanh chóng tính tài sản trong nhà.
“Ngoại trừ khoản tiền trong nhà ra thì số nồi niêu xoong chảo trong nhà đều do tôi với ông cùng nhau mua về, tôi cũng phải được chia một nửa. Căn nhà mà gia đình đang ở là nhà công nhân viên chức mà xưởng tìm cho chúng ta, trước khi tìm được chỗ ở mới, tôi vẫn sẽ ở lại chỗ này, tiền thuê nhà mỗi bên một nửa...”
Đồ nhà dùng bán đi thì chẳng được tiền, nhưng nếu sắm lại hết nguyên bộ phải tốn không ít tiền.
Đừng thấy Hồ Mỹ Lệ và Lưu Lão Hắc cùng là công nhân, tiền lương một tháng của hai người được hơn tám mươi đồng nhưng ở nhà đông con, lại toàn đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, riêng tiền thức ăn mỗi tháng đã tốn hết hơn ba mươi đồng rồi. Mà đây mới chỉ là ăn thôi, còn đồ dùng và quần áo nữa.
Mấy đứa trẻ còn từng đi học, học phí tiểu học là hai đồng một kỳ, trung học là bốn đồng rưỡi một kỳ, để cho công bằng, con cái của hai người đều được đi học hết, đứa nào có thể thi được vào cấp ba thì cho học đến cấp ba, vậy là lại tốn thêm một khoản chi tiêu to đùng nữa.
Tiền lương của hai người có thể nuôi lớn được sáu đứa con như vậy đã là tốt lắm rồi, cho nên cũng chẳng tích góp được của nả gì cả.
Người trong viện tử nghe trộm, nghe xong cũng lặng lẽ gật đầu, cảm thấy tài sản của nhà họ Lưu cũng chỉ na ná như mình phỏng đoán.
Lưu Lão Hắc lại không chịu ly hôn, ông ta níu kéo: “Tôi biết bây giờ bà đang giận quá nhưng bà cũng đừng kích động, chúng ta đã chung sống với nhau nhiều năm như thế rồi, nào có đến mức phải ly hôn đâu. Nếu bà không muốn thấy Hồng Anh thì tôi sẽ gả nó đi nhanh một chút, như vậy là nhà cửa bình yên.”
Nhà họ Triệu oan gia đứng bên cạnh vây xem nghe xong câu này lập tức sa sầm mặt mũi.
Lưu Hồng Anh nghe thấy Lưu Lão Hắc nói như thế cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nức nở.
Hồ Mỹ Lệ cũng chẳng trúng chiêu này đâu: “Thôi khỏi, để đồn ra ngoài mọi người lại chửi tôi là mẹ kế độc ác. Nếu không muốn ly hôn vậy tôi sẽ đơn phương tuyên bố hủy bỏ quan hệ với ông.”
Thời buổi này chuyện ly hôn cũng không tính là hiếm lạ gì.
Nhất là mấy người có liên quan đến các mối quan hệ với nước ngoài, người trong nhà sợ bị liên lụy nên đã có không biết bao nhiêu đôi vợ chồng đã ly hôn.
Chỉ cần Hồ Mỹ Lệ kiên trì làm ầm ĩ đến cùng thì cuộc hôn nhân này vẫn phải ly thôi.
Tối hôm qua Lưu Lão Hắc đã ra tay nhưng không đánh lại được Lâm Hướng Nam, hôm nay muốn nói lý lẽ nhưng Hồ Mỹ Lệ lại không nghe, còn mời người nhà mẹ đẻ tới hỗ trợ. Bây giờ ông ta cũng không còn cách nào khác.
“Nếu bà đã muốn ly hôn vậy thì ly hôn đi!” Lưu Lão Hắc cắn răng nói: “Nhưng nếu sau này bà muốn quay về cũng không còn khả năng nữa đâu.”
“Phụt” một tiếng, Lâm Hướng Nam không nhịn được mà bật cười.
“Ngoại trừ khoản tiền trong nhà ra thì số nồi niêu xoong chảo trong nhà đều do tôi với ông cùng nhau mua về, tôi cũng phải được chia một nửa. Căn nhà mà gia đình đang ở là nhà công nhân viên chức mà xưởng tìm cho chúng ta, trước khi tìm được chỗ ở mới, tôi vẫn sẽ ở lại chỗ này, tiền thuê nhà mỗi bên một nửa...”
Đồ nhà dùng bán đi thì chẳng được tiền, nhưng nếu sắm lại hết nguyên bộ phải tốn không ít tiền.
Đừng thấy Hồ Mỹ Lệ và Lưu Lão Hắc cùng là công nhân, tiền lương một tháng của hai người được hơn tám mươi đồng nhưng ở nhà đông con, lại toàn đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, riêng tiền thức ăn mỗi tháng đã tốn hết hơn ba mươi đồng rồi. Mà đây mới chỉ là ăn thôi, còn đồ dùng và quần áo nữa.
Mấy đứa trẻ còn từng đi học, học phí tiểu học là hai đồng một kỳ, trung học là bốn đồng rưỡi một kỳ, để cho công bằng, con cái của hai người đều được đi học hết, đứa nào có thể thi được vào cấp ba thì cho học đến cấp ba, vậy là lại tốn thêm một khoản chi tiêu to đùng nữa.
Tiền lương của hai người có thể nuôi lớn được sáu đứa con như vậy đã là tốt lắm rồi, cho nên cũng chẳng tích góp được của nả gì cả.
Người trong viện tử nghe trộm, nghe xong cũng lặng lẽ gật đầu, cảm thấy tài sản của nhà họ Lưu cũng chỉ na ná như mình phỏng đoán.
Lưu Lão Hắc lại không chịu ly hôn, ông ta níu kéo: “Tôi biết bây giờ bà đang giận quá nhưng bà cũng đừng kích động, chúng ta đã chung sống với nhau nhiều năm như thế rồi, nào có đến mức phải ly hôn đâu. Nếu bà không muốn thấy Hồng Anh thì tôi sẽ gả nó đi nhanh một chút, như vậy là nhà cửa bình yên.”
Nhà họ Triệu oan gia đứng bên cạnh vây xem nghe xong câu này lập tức sa sầm mặt mũi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Hồng Anh nghe thấy Lưu Lão Hắc nói như thế cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nức nở.
Hồ Mỹ Lệ cũng chẳng trúng chiêu này đâu: “Thôi khỏi, để đồn ra ngoài mọi người lại chửi tôi là mẹ kế độc ác. Nếu không muốn ly hôn vậy tôi sẽ đơn phương tuyên bố hủy bỏ quan hệ với ông.”
Thời buổi này chuyện ly hôn cũng không tính là hiếm lạ gì.
Nhất là mấy người có liên quan đến các mối quan hệ với nước ngoài, người trong nhà sợ bị liên lụy nên đã có không biết bao nhiêu đôi vợ chồng đã ly hôn.
Chỉ cần Hồ Mỹ Lệ kiên trì làm ầm ĩ đến cùng thì cuộc hôn nhân này vẫn phải ly thôi.
Tối hôm qua Lưu Lão Hắc đã ra tay nhưng không đánh lại được Lâm Hướng Nam, hôm nay muốn nói lý lẽ nhưng Hồ Mỹ Lệ lại không nghe, còn mời người nhà mẹ đẻ tới hỗ trợ. Bây giờ ông ta cũng không còn cách nào khác.
“Nếu bà đã muốn ly hôn vậy thì ly hôn đi!” Lưu Lão Hắc cắn răng nói: “Nhưng nếu sau này bà muốn quay về cũng không còn khả năng nữa đâu.”
“Phụt” một tiếng, Lâm Hướng Nam không nhịn được mà bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro