Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Tàn Nhẫn
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-22 01:23:22
Lưu Hồng Anh cũng không ngờ mẹ Triệu lại tàn nhẫn đến thế, cô ta quay đầu nhìn Hồ Mỹ Lệ với vẻ hơi ngạc nhiên.
Lúc trước, khi Hồ Mỹ Lệ dỗ Lâm Hướng Nam cứ phải gọi là ba hoa chích chòe thôi rồi, nói gì mà cha mẹ nhà họ Triệu đều là người ôn hòa, người trong nhà ít, còn đều có công ăn việc làm cả, cứ dăm ba hôm lại có thể ăn thịt. Nhà họ Triệu ba đời độc đinh, nếu đẻ con xong chắc chắn sẽ được cả nhà cung phụng...
Cô ta cho rằng người nhà họ Triệu đều là người thành thật, cho dù không thích cô ta thì cũng chỉ có nước chấp nhận, nhưng ai ngờ hiện thực lại như thế.
Hồ Mỹ Lệ hiếm khi chột dạ, lặng lẽ quay đầu đi, không dám nhìn vẻ mặt của Lưu Hồng Anh.
Bà ta cũng không ngờ lực chiến đấu của mẹ Triệu lại dữ dội đến vậy, suýt chút nữa đã hại con gái nhà mình rồi.
Lâm Hướng Nam cũng không biết suy nghĩ trong lòng bà ta mà chỉ lo hóng hớt, cô nhìn về phía Lưu Hồng Anh với vẻ tò mò, chờ đợi sự lựa chọn của cô ta.
Cô ta không có công việc, cho dù gả đến nhà họ Triệu vẫn phải nhìn sắc mặt của người ta, nếu nhà họ Triệu nhẫn tâm hơn một chút, không cho tiền cũng không cho lương thực vậy Lưu Hồng Anh thật sự không thể tiếp tục cuộc sống đó nữa, chỉ có thể chủ động yêu cầu ly hôn.
Chuyện duy nhất có thể cược chính là cô ta có thể kịp thời mang thai con của Triệu Kỳ hay không, cho dù người nhà họ Triệu có tàn nhẫn đến cỡ nào chắc hẳn cũng sẽ không tàn nhẫn với đứa trẻ còn chưa chào đời đâu.
Nhưng thuộc tính mê sắc đẹp của Triệu Kỳ đã rất rõ ràng, anh ta chỉ thích người có vẻ ngoài ưa nhìn, bản thân có thể lọt được vào mắt xanh của anh ta hay không còn chưa chắc, đến lúc đó giường còn chưa lên được, càng đừng nói đến chuyện đẻ con.
Kết hôn rồi lại ly hôn với Triệu Kỳ, tình cảnh của Lưu Hồng Anh chỉ có thể khó khăn hơn mà thôi.
Lưu Hồng Anh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng mở miệng: “Hai trăm đồng, chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi, trong vòng một đến hai năm, tôi không có cách nào đi xem mắt đàng hoàng được, Triệu Kỳ phải đền cho tôi hai trăm đồng.”
Không định cá chết lưới rách là được, mẹ Triệu lén thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói: “Nhà tôi chỉ gom được một trăm đồng, giờ mang ra hết rồi, nhiều hơn thì thật sự không có.”
Thật ra số tiền này cũng có thể làm tiền sính lễ để cưới Lưu Hồng Anh về nhà, xử lý như vậy cũng đơn giản hơn.
Nhưng mẹ Triệu thật sự không dám để con trai lấy một người lòng dạ bất chính về, đến khi ấy nhà mình sẽ giống như nhà họ Lưu, bị xào xáo đến mức chướng khí mịt mù, một bà già như ta sẽ phải chịu đủ.
Mẹ Triệu móc tiền từ trong người ra, đập xuống mặt bàn: “Nếu Hồng Anh đã không còn vướng mắc chuyện tối hôm qua vậy các người trực tiếp cầm khoản tiền này luôn đi.”
Mấy thứ như tiền này vẫn phải để ngay trước mắt mới càng có cảm giác hơn.
Còn chưa đợi Lưu Hồng Anh kịp nói gì thì Lưu Lão Hắc đã quyết định: “Được, chuyện này đến đây là dừng.”
Lúc trước, khi Hồ Mỹ Lệ dỗ Lâm Hướng Nam cứ phải gọi là ba hoa chích chòe thôi rồi, nói gì mà cha mẹ nhà họ Triệu đều là người ôn hòa, người trong nhà ít, còn đều có công ăn việc làm cả, cứ dăm ba hôm lại có thể ăn thịt. Nhà họ Triệu ba đời độc đinh, nếu đẻ con xong chắc chắn sẽ được cả nhà cung phụng...
Cô ta cho rằng người nhà họ Triệu đều là người thành thật, cho dù không thích cô ta thì cũng chỉ có nước chấp nhận, nhưng ai ngờ hiện thực lại như thế.
Hồ Mỹ Lệ hiếm khi chột dạ, lặng lẽ quay đầu đi, không dám nhìn vẻ mặt của Lưu Hồng Anh.
Bà ta cũng không ngờ lực chiến đấu của mẹ Triệu lại dữ dội đến vậy, suýt chút nữa đã hại con gái nhà mình rồi.
Lâm Hướng Nam cũng không biết suy nghĩ trong lòng bà ta mà chỉ lo hóng hớt, cô nhìn về phía Lưu Hồng Anh với vẻ tò mò, chờ đợi sự lựa chọn của cô ta.
Cô ta không có công việc, cho dù gả đến nhà họ Triệu vẫn phải nhìn sắc mặt của người ta, nếu nhà họ Triệu nhẫn tâm hơn một chút, không cho tiền cũng không cho lương thực vậy Lưu Hồng Anh thật sự không thể tiếp tục cuộc sống đó nữa, chỉ có thể chủ động yêu cầu ly hôn.
Chuyện duy nhất có thể cược chính là cô ta có thể kịp thời mang thai con của Triệu Kỳ hay không, cho dù người nhà họ Triệu có tàn nhẫn đến cỡ nào chắc hẳn cũng sẽ không tàn nhẫn với đứa trẻ còn chưa chào đời đâu.
Nhưng thuộc tính mê sắc đẹp của Triệu Kỳ đã rất rõ ràng, anh ta chỉ thích người có vẻ ngoài ưa nhìn, bản thân có thể lọt được vào mắt xanh của anh ta hay không còn chưa chắc, đến lúc đó giường còn chưa lên được, càng đừng nói đến chuyện đẻ con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết hôn rồi lại ly hôn với Triệu Kỳ, tình cảnh của Lưu Hồng Anh chỉ có thể khó khăn hơn mà thôi.
Lưu Hồng Anh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng mở miệng: “Hai trăm đồng, chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi, trong vòng một đến hai năm, tôi không có cách nào đi xem mắt đàng hoàng được, Triệu Kỳ phải đền cho tôi hai trăm đồng.”
Không định cá chết lưới rách là được, mẹ Triệu lén thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói: “Nhà tôi chỉ gom được một trăm đồng, giờ mang ra hết rồi, nhiều hơn thì thật sự không có.”
Thật ra số tiền này cũng có thể làm tiền sính lễ để cưới Lưu Hồng Anh về nhà, xử lý như vậy cũng đơn giản hơn.
Nhưng mẹ Triệu thật sự không dám để con trai lấy một người lòng dạ bất chính về, đến khi ấy nhà mình sẽ giống như nhà họ Lưu, bị xào xáo đến mức chướng khí mịt mù, một bà già như ta sẽ phải chịu đủ.
Mẹ Triệu móc tiền từ trong người ra, đập xuống mặt bàn: “Nếu Hồng Anh đã không còn vướng mắc chuyện tối hôm qua vậy các người trực tiếp cầm khoản tiền này luôn đi.”
Mấy thứ như tiền này vẫn phải để ngay trước mắt mới càng có cảm giác hơn.
Còn chưa đợi Lưu Hồng Anh kịp nói gì thì Lưu Lão Hắc đã quyết định: “Được, chuyện này đến đây là dừng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro