Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Xem Mắt
Sơn Đính Đích Thái Dương
2024-11-21 00:38:24
“Bôi nhiều kem dưỡng da một chút, cũng không phải không mua cho con.”
“Thay cái áo mới một tí, sao lại mặc cái áo rách đó ra ngoài?”
“Sao lại bện tóc thế kia, lỏng là lỏng lẻo, không có tinh thần một tí nào cả, để mẹ!”
Lâm Hướng Nam bảo vệ mái tóc của mình: “Thế này rất đẹp, chứ buộc tóc chặt quá sẽ rụng tóc mất.”
“Toàn cái vớ vẩn.” Hồ Mỹ Lệ lườm cô một cái: “Được rồi, đi đi, đừng đến muộn.”
Lưu Hồng Anh nhìn hành động của hai mẹ con với vẻ chờ mong, tâm trạng lại bắt đầu chán chường. Đối tượng mà Hồ Mỹ Lệ giới thiệu cho cô ta thì cô ta đều chê hết, lúc không có đối tượng, trong lòng cô ta lại trống rỗng, nhìn người khác mà ngưỡng mộ.
Cho dù muốn giữ con gái lại thành phố nhưng Hồ Mỹ Lệ cũng không có suy nghĩ tạm bợ cho xong, đối tượng mà bà ta giới thiệu cho Lâm Hướng Nam cũng được sàng lọc cẩn thận.
Lâm Hướng Nam vốn không ôm hy vọng gì cả nhưng khi nhìn thấy chàng trai trẻ trong viện tử, hai mắt cô lập tức sáng ngời.
Cô nhìn Hồ Mỹ Lệ với vẻ ngạc nhiên: “Trông thật sự không tồi đấy chứ.”
Hóa ra thẩm mỹ của người phụ nữ trung niên cũng không tệ, sẽ không tùy tiện khen một người đàn ông ưa nhìn.
“Con nói câu đó là có ý gì, còn không tin mẹ sao?” Hồ Mỹ Lệ hất cằm lên với vẻ kiêu ngạo: “Mẹ còn không biết mấy đứa con gái trẻ tuổi các con thích mấy thằng mặt trắng sao?”
Vì lúc bà ta còn trẻ cũng thế, cũng thích kiểu đàn ông văn nhã, có khí chất thư sinh, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã vừa ý cha ruột của Lâm Hướng Nam rồi.
Cho dù đối phương chết sớm, bản thân vẫn còn trẻ tuổi đã phải ở góa và tái giá nhưng bà ta vẫn cảm thấy đáng giá. Bởi vì bà ta đã sinh được ba đứa con có vẻ ngoài ưa nhìn. Con trai cả và con gái thứ hai đi học đều rất thông minh, giống y như người đã khuất kia, bà ta gả cho người đó không hề thiệt.
Hồ Mỹ Lệ dẫn Lâm Hướng Nam qua chào hỏi bà mai, sau đó trưởng bối hai bên đuổi khéo hai người trẻ tuổi ra ngoài để bọn họ tiếp xúc riêng với nhau.
“Đi xem phim nhé, tôi có mang hai vé xem phim.” Lâm Hướng Nam đề nghị.
Đối tượng xem mắt tên Triệu Kỳ, có một gương mặt thanh tú và trắng trẻo, khí chất cũng cực giống tài tử thời Dân Quốc, nhưng tính cách của anh ta lại không hề dịu dàng đến vậy, anh ta trực tiếp từ chối lời đề nghị của Lâm Hướng Nam.
“Phim ảnh có gì hay mà xem, đến công viên đi dạo đi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Hướng Nam đi xem mắt nên không biết quy trình, cô không có ý kiến mà đáp: “Được, vậy đi dạo.”
Vừa mới đi chưa được vài bước thì Triệu Kỳ đã nói: “Nghe nói nhà cô đông anh chị em lắm, nếu cô tốt nghiệp rồi không tìm được công việc sẽ phải về nông thôn, đúng không?”
Lâm Hướng Nam nhìn về phía anh ta với vẻ khó hiểu: “Không phải đang xem mắt rồi sao?”
“Loại tư tưởng sợ chịu khổ này của cô không thể có.” Triệu Kỳ đánh giá.
“Thay cái áo mới một tí, sao lại mặc cái áo rách đó ra ngoài?”
“Sao lại bện tóc thế kia, lỏng là lỏng lẻo, không có tinh thần một tí nào cả, để mẹ!”
Lâm Hướng Nam bảo vệ mái tóc của mình: “Thế này rất đẹp, chứ buộc tóc chặt quá sẽ rụng tóc mất.”
“Toàn cái vớ vẩn.” Hồ Mỹ Lệ lườm cô một cái: “Được rồi, đi đi, đừng đến muộn.”
Lưu Hồng Anh nhìn hành động của hai mẹ con với vẻ chờ mong, tâm trạng lại bắt đầu chán chường. Đối tượng mà Hồ Mỹ Lệ giới thiệu cho cô ta thì cô ta đều chê hết, lúc không có đối tượng, trong lòng cô ta lại trống rỗng, nhìn người khác mà ngưỡng mộ.
Cho dù muốn giữ con gái lại thành phố nhưng Hồ Mỹ Lệ cũng không có suy nghĩ tạm bợ cho xong, đối tượng mà bà ta giới thiệu cho Lâm Hướng Nam cũng được sàng lọc cẩn thận.
Lâm Hướng Nam vốn không ôm hy vọng gì cả nhưng khi nhìn thấy chàng trai trẻ trong viện tử, hai mắt cô lập tức sáng ngời.
Cô nhìn Hồ Mỹ Lệ với vẻ ngạc nhiên: “Trông thật sự không tồi đấy chứ.”
Hóa ra thẩm mỹ của người phụ nữ trung niên cũng không tệ, sẽ không tùy tiện khen một người đàn ông ưa nhìn.
“Con nói câu đó là có ý gì, còn không tin mẹ sao?” Hồ Mỹ Lệ hất cằm lên với vẻ kiêu ngạo: “Mẹ còn không biết mấy đứa con gái trẻ tuổi các con thích mấy thằng mặt trắng sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì lúc bà ta còn trẻ cũng thế, cũng thích kiểu đàn ông văn nhã, có khí chất thư sinh, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã vừa ý cha ruột của Lâm Hướng Nam rồi.
Cho dù đối phương chết sớm, bản thân vẫn còn trẻ tuổi đã phải ở góa và tái giá nhưng bà ta vẫn cảm thấy đáng giá. Bởi vì bà ta đã sinh được ba đứa con có vẻ ngoài ưa nhìn. Con trai cả và con gái thứ hai đi học đều rất thông minh, giống y như người đã khuất kia, bà ta gả cho người đó không hề thiệt.
Hồ Mỹ Lệ dẫn Lâm Hướng Nam qua chào hỏi bà mai, sau đó trưởng bối hai bên đuổi khéo hai người trẻ tuổi ra ngoài để bọn họ tiếp xúc riêng với nhau.
“Đi xem phim nhé, tôi có mang hai vé xem phim.” Lâm Hướng Nam đề nghị.
Đối tượng xem mắt tên Triệu Kỳ, có một gương mặt thanh tú và trắng trẻo, khí chất cũng cực giống tài tử thời Dân Quốc, nhưng tính cách của anh ta lại không hề dịu dàng đến vậy, anh ta trực tiếp từ chối lời đề nghị của Lâm Hướng Nam.
“Phim ảnh có gì hay mà xem, đến công viên đi dạo đi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Hướng Nam đi xem mắt nên không biết quy trình, cô không có ý kiến mà đáp: “Được, vậy đi dạo.”
Vừa mới đi chưa được vài bước thì Triệu Kỳ đã nói: “Nghe nói nhà cô đông anh chị em lắm, nếu cô tốt nghiệp rồi không tìm được công việc sẽ phải về nông thôn, đúng không?”
Lâm Hướng Nam nhìn về phía anh ta với vẻ khó hiểu: “Không phải đang xem mắt rồi sao?”
“Loại tư tưởng sợ chịu khổ này của cô không thể có.” Triệu Kỳ đánh giá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro