Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Bên Ngoài Có Ng...
2024-10-24 03:36:25
Tiêu Minh Nguyệt thấy anh cả đồng ý, lập tức ra khỏi phòng: “Anh cả, chuyện lớn như vậy cần phải bàn bạc với cha mẹ chúng ta đúng không?”
Tiêu Minh Viễn quay đầu nhìn cô, muốn nói chỉ cần có thể cứu cha chúng ta, anh nguyện ý kết hôn với Vương Thúy Hoa.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Minh Nguyệt, trái tim bối rối vội vàng của anh ta dần bình tĩnh lại.
“Chị Thúy Hoa, chuyện lớn như vậy chúng em phải bàn bạc với người trong nhà trước.” Tiêu Minh Nguyệt nhìn khí đen giữa ấn đường của Vương Thúy Hoa, nói: “Chị đi về trước đi, đợi bọn em bàn bạc xong sẽ đi tìm chị.”
Vương Thúy Hoa cho rằng Tiêu Minh Nguyệt không tin tưởng cô ta, trên mặt là vội vã:
“Minh Nguyệt, chị thật sự biết là ai giết thanh niên trí thức Lý, chị thật sự có thể cứu cha em.”
Tiêu Minh Nguyệt nghiêm túc ừm một tiếng: “Em tin tưởng chị, nhưng chuyện lớn như kết hôn, anh trai em không thể làm chủ được, chị đi về trước đi.”
Vương Thúy Hoa nhìn về phía Tiêu Minh Viễn: “Anh Minh Viễn, chuyện này có thể quan trọng hơn mạng người sao?”
Tiêu Minh Viễn vốn là người thông minh, vừa rồi muốn đồng ý Vương Thúy Hoa là vì trong lòng quá rối bời mới làm ra quyết định này, hiện giờ bình tĩnh trở lại nh ta đã có tính toán khác.
Anh ta buông cánh tay của Vương Thúy Hoa ra, nói: “Cô đi về trước đi.”
Trong lòng Vương Thúy Hoa lo lắng, còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng thấy Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn đều có vẻ mặt kiên định, đành phải cẩn thận mỗi bước rời đi.
Đợi cô ta đi xa, Tiêu Minh Viễn nhìn Tiêu Minh Nguyệt nói: “Em út…”
“Anh cả…” Tiêu Minh Nguyệt ngắt lời anh ta: “Chúng ta nhanh đến trong trấn tìm mẹ và anh hai, anh ba đi, em lo lắng cho bọn họ.”
Nói xong cô làm động tác “suỵt”, mới chỉ tay về phía cửa sổ, dùng khẩu hình miệng nói:
“Bên ngoài có người.”
Tiêu Minh Viễn kinh hãi, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh.
Anh ta kéo Tiêu Minh Nguyệt vừa đi ra ngoài vừa nói: “Được, bây giờ đi trước khi trời tối còn có thể đến trong trấn.”
Hai anh em ra cửa, Tiêu Minh Nguyệt cảm nhận được hơi thở của người nọ đi xa, mới kéo Tiêu Minh Viễn trở về nhà, rồi nói:
“Người đã rời đi.”
Tiêu Minh Viễn kinh ngạc, anh ta hạ giọng hỏi: “Sao em biết bên ngoài có người nghe lén? Sao em biết người nọ đã rời đi?”
Tiêu Minh Nguyệt: “…”
Anh cả quá thông minh, muốn lừa gạt anh ta đều không dễ dàng.
“Anh cả, anh nói xem lúc này là người nào ở bên ngoài nghe lén? Người kia biết rõ Vương Thúy Hoa biết hung thủ giết người chân chính là ai, kẻ đó sẽ làm thế nào?” Tiêu Minh Nguyệt hỏi.
Cô đang nói sang chuyện khác, nhưng Tiêu Minh Viễn không níu chặt câu hỏi vừa rồi không buông, hiện giờ tìm được hung thủ chân chính, rửa sạch tội danh cho cha quan trọng hơn.
Tiêu Minh Viễn quay đầu nhìn cô, muốn nói chỉ cần có thể cứu cha chúng ta, anh nguyện ý kết hôn với Vương Thúy Hoa.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Minh Nguyệt, trái tim bối rối vội vàng của anh ta dần bình tĩnh lại.
“Chị Thúy Hoa, chuyện lớn như vậy chúng em phải bàn bạc với người trong nhà trước.” Tiêu Minh Nguyệt nhìn khí đen giữa ấn đường của Vương Thúy Hoa, nói: “Chị đi về trước đi, đợi bọn em bàn bạc xong sẽ đi tìm chị.”
Vương Thúy Hoa cho rằng Tiêu Minh Nguyệt không tin tưởng cô ta, trên mặt là vội vã:
“Minh Nguyệt, chị thật sự biết là ai giết thanh niên trí thức Lý, chị thật sự có thể cứu cha em.”
Tiêu Minh Nguyệt nghiêm túc ừm một tiếng: “Em tin tưởng chị, nhưng chuyện lớn như kết hôn, anh trai em không thể làm chủ được, chị đi về trước đi.”
Vương Thúy Hoa nhìn về phía Tiêu Minh Viễn: “Anh Minh Viễn, chuyện này có thể quan trọng hơn mạng người sao?”
Tiêu Minh Viễn vốn là người thông minh, vừa rồi muốn đồng ý Vương Thúy Hoa là vì trong lòng quá rối bời mới làm ra quyết định này, hiện giờ bình tĩnh trở lại nh ta đã có tính toán khác.
Anh ta buông cánh tay của Vương Thúy Hoa ra, nói: “Cô đi về trước đi.”
Trong lòng Vương Thúy Hoa lo lắng, còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng thấy Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn đều có vẻ mặt kiên định, đành phải cẩn thận mỗi bước rời đi.
Đợi cô ta đi xa, Tiêu Minh Viễn nhìn Tiêu Minh Nguyệt nói: “Em út…”
“Anh cả…” Tiêu Minh Nguyệt ngắt lời anh ta: “Chúng ta nhanh đến trong trấn tìm mẹ và anh hai, anh ba đi, em lo lắng cho bọn họ.”
Nói xong cô làm động tác “suỵt”, mới chỉ tay về phía cửa sổ, dùng khẩu hình miệng nói:
“Bên ngoài có người.”
Tiêu Minh Viễn kinh hãi, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh.
Anh ta kéo Tiêu Minh Nguyệt vừa đi ra ngoài vừa nói: “Được, bây giờ đi trước khi trời tối còn có thể đến trong trấn.”
Hai anh em ra cửa, Tiêu Minh Nguyệt cảm nhận được hơi thở của người nọ đi xa, mới kéo Tiêu Minh Viễn trở về nhà, rồi nói:
“Người đã rời đi.”
Tiêu Minh Viễn kinh ngạc, anh ta hạ giọng hỏi: “Sao em biết bên ngoài có người nghe lén? Sao em biết người nọ đã rời đi?”
Tiêu Minh Nguyệt: “…”
Anh cả quá thông minh, muốn lừa gạt anh ta đều không dễ dàng.
“Anh cả, anh nói xem lúc này là người nào ở bên ngoài nghe lén? Người kia biết rõ Vương Thúy Hoa biết hung thủ giết người chân chính là ai, kẻ đó sẽ làm thế nào?” Tiêu Minh Nguyệt hỏi.
Cô đang nói sang chuyện khác, nhưng Tiêu Minh Viễn không níu chặt câu hỏi vừa rồi không buông, hiện giờ tìm được hung thủ chân chính, rửa sạch tội danh cho cha quan trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro