Quân Hôn Thập Niên 80: Quân Tẩu Mang Thai Năm Bảo Bối, Phá Vỡ Mười Đời Đơn Truyền Nhà Thủ Trưởng
Niềm Vui Bất Ng...
Ngốc Manh Đích Hoàn Tử
2024-10-21 05:04:02
Sao tình hình lại trở nên không giống vậy?
Rõ ràng kiếp trước, mãi cho đến khi mình rời đi, trong sơn cốc này hoàn toàn không có người thứ hai đến, vì sao kiếp này, lại có người xuất hiện ở đây?
Vẻ mặt Mặc Bắc Thâm ngưng trọng, lông mày nhíu chặt, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên người bóng dáng đáng yêu trước mặt, nhìn cô gái xa lạ trẻ tuổi kia, trong đôi mắt đỏ ngầu của anh đột nhiên nhiều hơn một vòng trầm tư.
Cảm giác những chuyện xảy ra tối này, chuyện sau còn kì quái hơn chuyện trước.
Thậm chí còn khiến cho người ta không sao tưởng tượng được.
Ngay tại mười mấy phút trước, anh từ trên giường bệnh của mấy chục năm sau quay về năm 1983.
Tối nay cũng chính là lúc bởi vì nhất thời chủ quan, bản thân trúng thuốc.
Đột nhiên sống lại, Mặc Bắc Thâm ngạc nhiên mờ mịt một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp nhận được hiện thực bản thân sống lại, nào ngờ một giây sau, đột nhiên lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
Anh vừa định đứng dậy lên xem tình hình, lại đột nhiên xảy ra cảnh tượng trước mắt.
Nghe thấy tiếng, Cố Vãn theo bản năng hất cằm lên nhìn về phía Mặc Bắc Thâm, đôi mắt chớp chớp, cười trả lời anh: “Tôi là… Cô vợ mà ông trời phái đến cho anh đó!”
Nói xong, cô chỉ lên trời, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, tuyệt đối không sợ đôi mắt lạnh như băng của đối phương.
“Ông trời thấy anh nhịn quá vất vả, thấy vừa hay tôi cũng cần gấp một anh đẹp trai, thế nên thiên thời địa lợi nhân hòa…”
“Hai ta cứ như vậy tốt đẹp gặp nhau.”
Mặc Bắc Thâm: “!!!”
Nói thật ra, cho dù anh từng trải, có nhiều kinh nghiệm, trải nghiệm, lại còn sống nhiều hơn một đời, vào thời khắc này cũng bị lời nói kinh người của cô gái kia làm cho sợ ngẩn ngơ.
Thậm chí còn có chút không kịp trở tay.
Anh đè xuống cảm xúc sóng to gió lớn trong lòng, nhìn kỹ Cố Vãn, đôi mắt sắc bén liếc qua gương mặt xinh đẹp đáng yêu của cô, bởi vì trúng thuốc khiến cho gương mặt cô ửng hồng.
Dưới ánh trăng, gương mặt tinh xảo của cô nhóc ửng đỏ, trắng nõn nà, nhìn rất xinh đẹp.
Yết hầu của Mặc Bắc Thâm vô thức lên xuống, mặc dù không biết vì sao vào giây phút chính mình bàn giao xong di chúc, đột nhiên lần nữa quay về mấy chục năm trước, nhưng lúc này đây, anh phát hiện ra một chuyện càng thú vị hơn.
Đời trước, một khi anh bị phụ nữ chạm vào sẽ bị dị ứng, vậy mà lại không bài xích cô gái này đến gần và đụng chạm, điều này khiến Mặc Bắc Thâm thật sự ngạc nhiên, thậm chí còn là khiếp sợ không thôi.
Đây xem như niềm vui bất ngờ khi sống lại sao?
Dù sao kiếp trước mình độc thân cả một đời.
Cố Vãn thấy sau khi mình nói xong, người đàn ông kia thật lâu không lên tiếng, bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, lại ngoài ý muốn thấy hình như anh đột nhiên gặp phải chuyện bất ngờ gì đó thì phải, có vẻ hơi thất thần.
Cô giơ tay lên quơ trước mặt anh: “Này, anh vẫn ổn đó chứ?”
“Tôi không sao.”
Rõ ràng kiếp trước, mãi cho đến khi mình rời đi, trong sơn cốc này hoàn toàn không có người thứ hai đến, vì sao kiếp này, lại có người xuất hiện ở đây?
Vẻ mặt Mặc Bắc Thâm ngưng trọng, lông mày nhíu chặt, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên người bóng dáng đáng yêu trước mặt, nhìn cô gái xa lạ trẻ tuổi kia, trong đôi mắt đỏ ngầu của anh đột nhiên nhiều hơn một vòng trầm tư.
Cảm giác những chuyện xảy ra tối này, chuyện sau còn kì quái hơn chuyện trước.
Thậm chí còn khiến cho người ta không sao tưởng tượng được.
Ngay tại mười mấy phút trước, anh từ trên giường bệnh của mấy chục năm sau quay về năm 1983.
Tối nay cũng chính là lúc bởi vì nhất thời chủ quan, bản thân trúng thuốc.
Đột nhiên sống lại, Mặc Bắc Thâm ngạc nhiên mờ mịt một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp nhận được hiện thực bản thân sống lại, nào ngờ một giây sau, đột nhiên lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
Anh vừa định đứng dậy lên xem tình hình, lại đột nhiên xảy ra cảnh tượng trước mắt.
Nghe thấy tiếng, Cố Vãn theo bản năng hất cằm lên nhìn về phía Mặc Bắc Thâm, đôi mắt chớp chớp, cười trả lời anh: “Tôi là… Cô vợ mà ông trời phái đến cho anh đó!”
Nói xong, cô chỉ lên trời, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, tuyệt đối không sợ đôi mắt lạnh như băng của đối phương.
“Ông trời thấy anh nhịn quá vất vả, thấy vừa hay tôi cũng cần gấp một anh đẹp trai, thế nên thiên thời địa lợi nhân hòa…”
“Hai ta cứ như vậy tốt đẹp gặp nhau.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Bắc Thâm: “!!!”
Nói thật ra, cho dù anh từng trải, có nhiều kinh nghiệm, trải nghiệm, lại còn sống nhiều hơn một đời, vào thời khắc này cũng bị lời nói kinh người của cô gái kia làm cho sợ ngẩn ngơ.
Thậm chí còn có chút không kịp trở tay.
Anh đè xuống cảm xúc sóng to gió lớn trong lòng, nhìn kỹ Cố Vãn, đôi mắt sắc bén liếc qua gương mặt xinh đẹp đáng yêu của cô, bởi vì trúng thuốc khiến cho gương mặt cô ửng hồng.
Dưới ánh trăng, gương mặt tinh xảo của cô nhóc ửng đỏ, trắng nõn nà, nhìn rất xinh đẹp.
Yết hầu của Mặc Bắc Thâm vô thức lên xuống, mặc dù không biết vì sao vào giây phút chính mình bàn giao xong di chúc, đột nhiên lần nữa quay về mấy chục năm trước, nhưng lúc này đây, anh phát hiện ra một chuyện càng thú vị hơn.
Đời trước, một khi anh bị phụ nữ chạm vào sẽ bị dị ứng, vậy mà lại không bài xích cô gái này đến gần và đụng chạm, điều này khiến Mặc Bắc Thâm thật sự ngạc nhiên, thậm chí còn là khiếp sợ không thôi.
Đây xem như niềm vui bất ngờ khi sống lại sao?
Dù sao kiếp trước mình độc thân cả một đời.
Cố Vãn thấy sau khi mình nói xong, người đàn ông kia thật lâu không lên tiếng, bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, lại ngoài ý muốn thấy hình như anh đột nhiên gặp phải chuyện bất ngờ gì đó thì phải, có vẻ hơi thất thần.
Cô giơ tay lên quơ trước mặt anh: “Này, anh vẫn ổn đó chứ?”
“Tôi không sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro