Chương 42
2024-11-03 09:33:39
“Coi như là đã giải quyết rồi, thứ đó đã bị tiêu diệt rồi.” Đạo trưởng đáp.
"Coi như là đã giải quyết là sao? Đã giải quyết là đã giải quyết, chưa giải quyết là chưa giải quyết, sao lại là coi như là đã giải quyết?” Hà Hoa lại hỏi.
Nghe vậy, đạo trưởng thở dài, nói tiếp: “Phó giám đốc Hà, anh cũng biết, nơi này trước đây là bãi tha ma, oan hồn không chỉ có một, vừa rồi tôi chỉ mới giải quyết được một, tôi nghĩ tối nay chắc sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
"Tối nay không có chuyện gì nữa? Còn chắc chắn hay không? Lời này của ông là có ý gì, chẳng lẽ không có cách nào giải quyết triệt để hay sao?” Hà Hoa có chút sốt ruột hỏi.
"Tôi đã nói rồi, chuyện này rất khó giải quyết, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức." Đạo trưởng đáp.
****
Nghe đạo trưởng nói vậy, Hà Hoa bất đắc dĩ thở dài.
Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân đến trước cửa ký túc xá, sau đó là tiếng gõ cửa.
Anh Lưu đứng dậy đi tới mở cửa, nhìn thấy đạo trưởng và Hà Hoa đang đứng ở bên ngoài.
“Phó giám đốc Hà, đạo trưởng.” Anh Lưu lên tiếng chào hỏi.
“Mọi người vẫn chưa ngủ sao? Tôi đến để dặn dò một chút.” Nói xong, đạo trưởng và Hà Hoa bước vào ký túc xá.
Đạo trưởng nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi một lúc rồi lại dời đi chỗ khác.
“Phó giám đốc Hà, đạo trưởng, hai người có chuyện gì muốn dặn dò sao?” Anh Mã đứng dậy hỏi.
“Không phải dặn dò, chỉ là nhắc nhở một chút thôi, mọi người nhớ cho kỹ, tối nay tất cả đều phải đi ngủ sớm, bất kể nghe thấy động tĩnh gì, nhìn thấy tình huống gì, mọi người đều không được lên tiếng, càng không được sợ hãi, nhất định phải giả vờ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì cả, cứ coi như là đang ngủ, nhớ kỹ chưa?” Đạo trưởng dặn dò.
Nghe vậy, chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu, có linh cảm rằng đêm nay sẽ không yên ổn, sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Hơn nữa, đạo trưởng lại bảo chúng tôi giả vờ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, làm sao có thể làm được như vậy chứ?
Nếu là thứ bình thường thì còn được, nhỡ đâu là thứ bẩn thỉu thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi thực sự có thể giả vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy gì hay sao?
Lỡ như thứ bẩn thỉu kia muốn làm hại chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi cũng có thể thản nhiên giả vờ như không biết gì sao?
Tôi không biết những người khác có làm được hay không, nhưng tâm lý của tôi không tốt đến vậy, tôi không thể nào làm được.
Trừ khi, tôi bị dọa chết tại chỗ, như vậy tôi cũng không cần phải giả vờ như không nhìn thấy gì nữa, bởi vì tôi thực sự không biết gì nữa.
“Đạo trưởng, tâm lý của chúng tôi không tốt như vậy đâu, nếu thực sự nhìn thấy thứ bẩn thỉu kia muốn làm hại chúng tôi, ông nghĩ chúng tôi có thể bình tĩnh giả vờ như không nhìn thấy gì sao?” Tôi lên tiếng hỏi.
Nghe tôi hỏi vậy, đạo trưởng nhất thời cũng không biết nói gì: "Cái này…”
“Vậy thì mọi người trùm chăn kín đầu là được.” Hà Hoa ngồi bên cạnh lên tiếng.
Nghe vậy, tôi có chút không vui, bèn phản bác: “Phó giám đốc Hà, lời này của anh không đúng rồi, anh cho rằng nếu thực sự có thứ đó, chúng ta trùm chăn kín đầu, nó sẽ thấy vậy mà tha cho chúng ta, quay người bỏ đi sao?”
“Nếu chúng ta đã biết có thứ bẩn thỉu kia đến gần, vậy mà chúng ta lại trùm chăn kín đầu, anh không thấy điều này chẳng khác nào bịt tai trộm chuông sao?”
Đối mặt với lời nói của tôi, Hà Hoa có vẻ rất tức giận, nhưng nhất thời lại không biết phản bác như thế nào.
Trong lòng tôi cũng hiểu, dù sao Hà Hoa cũng là phó giám đốc của công ty, bị một công nhân quèn như tôi cãi lại như vậy, trong lòng anh ta rất tức giận cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, đạo trưởng lên tiếng: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, tôi sẽ dán vài lá bùa bên ngoài ký túc xá của mọi người, tóm lại là cố gắng đừng phát ra tiếng động, nhỡ đâu thực sự gặp phải thứ gì đó thì cố gắng giả vờ như không nhìn thấy là được.”
Tôi còn muốn nói gì đó nhưng anh Lưu đã lên tiếng trước.
"Đạo trưởng, chúng tôi đều nghe theo lời ông, ông yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng làm theo lời ông dặn dò.”
“Vậy thì tốt, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, đạo trưởng lại nhìn tôi một cái rồi xoay người rời đi.
Còn Hà Hoa cũng nhìn tôi một cái, ánh mắt đầy vẻ tức giận.
Tôi biết hôm nay tôi đã đắc tội với vị lãnh đạo này rồi, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao thì tôi cũng sẽ không làm việc ở đây lâu dài. Sau khi giải quyết xong chuyện của chú Ba, tôi sẽ quay về làng, đến lúc đó tôi sẽ không còn liên quan gì đến nơi này nữa.
Sau khi đạo trưởng và Hà Hoa rời đi, tất cả chúng tôi đều nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, tôi vẫn không ngủ được, luôn lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Đặc biệt là tôi biết từ tối hôm qua, tác dụng che giấu hơi thở của máu tươi đã mất đi, tôi càng không dám ngủ, luôn lo lắng ban đêm chú Ba sẽ nhận ra hơi thở của tôi và tìm đến tôi một lần nữa.
“Anh cứ yên tâm ngủ đi, có chuyện gì xảy ra thì còn có tôi ở đây mà.” Giọng nói của Đào Yêu lại vang lên.
Tôi muốn hỏi Đào Yêu một số chuyện, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện, nên đành từ bỏ ý định.
Tuy nhiên, trong lòng tôi lại nghĩ, có cậu ở đây thì có tác dụng gì chứ, năng lực hiện tại của cậu căn bản không phải là đối thủ của chú Ba tôi, nhỡ đâu ông ấy đến, cậu cũng không ứng phó được đâu.
Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến, tôi thực sự không chịu đựng được nữa, lúc này mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
"Coi như là đã giải quyết là sao? Đã giải quyết là đã giải quyết, chưa giải quyết là chưa giải quyết, sao lại là coi như là đã giải quyết?” Hà Hoa lại hỏi.
Nghe vậy, đạo trưởng thở dài, nói tiếp: “Phó giám đốc Hà, anh cũng biết, nơi này trước đây là bãi tha ma, oan hồn không chỉ có một, vừa rồi tôi chỉ mới giải quyết được một, tôi nghĩ tối nay chắc sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
"Tối nay không có chuyện gì nữa? Còn chắc chắn hay không? Lời này của ông là có ý gì, chẳng lẽ không có cách nào giải quyết triệt để hay sao?” Hà Hoa có chút sốt ruột hỏi.
"Tôi đã nói rồi, chuyện này rất khó giải quyết, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức." Đạo trưởng đáp.
****
Nghe đạo trưởng nói vậy, Hà Hoa bất đắc dĩ thở dài.
Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân đến trước cửa ký túc xá, sau đó là tiếng gõ cửa.
Anh Lưu đứng dậy đi tới mở cửa, nhìn thấy đạo trưởng và Hà Hoa đang đứng ở bên ngoài.
“Phó giám đốc Hà, đạo trưởng.” Anh Lưu lên tiếng chào hỏi.
“Mọi người vẫn chưa ngủ sao? Tôi đến để dặn dò một chút.” Nói xong, đạo trưởng và Hà Hoa bước vào ký túc xá.
Đạo trưởng nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi một lúc rồi lại dời đi chỗ khác.
“Phó giám đốc Hà, đạo trưởng, hai người có chuyện gì muốn dặn dò sao?” Anh Mã đứng dậy hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải dặn dò, chỉ là nhắc nhở một chút thôi, mọi người nhớ cho kỹ, tối nay tất cả đều phải đi ngủ sớm, bất kể nghe thấy động tĩnh gì, nhìn thấy tình huống gì, mọi người đều không được lên tiếng, càng không được sợ hãi, nhất định phải giả vờ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì cả, cứ coi như là đang ngủ, nhớ kỹ chưa?” Đạo trưởng dặn dò.
Nghe vậy, chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu, có linh cảm rằng đêm nay sẽ không yên ổn, sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Hơn nữa, đạo trưởng lại bảo chúng tôi giả vờ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, làm sao có thể làm được như vậy chứ?
Nếu là thứ bình thường thì còn được, nhỡ đâu là thứ bẩn thỉu thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi thực sự có thể giả vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy gì hay sao?
Lỡ như thứ bẩn thỉu kia muốn làm hại chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi cũng có thể thản nhiên giả vờ như không biết gì sao?
Tôi không biết những người khác có làm được hay không, nhưng tâm lý của tôi không tốt đến vậy, tôi không thể nào làm được.
Trừ khi, tôi bị dọa chết tại chỗ, như vậy tôi cũng không cần phải giả vờ như không nhìn thấy gì nữa, bởi vì tôi thực sự không biết gì nữa.
“Đạo trưởng, tâm lý của chúng tôi không tốt như vậy đâu, nếu thực sự nhìn thấy thứ bẩn thỉu kia muốn làm hại chúng tôi, ông nghĩ chúng tôi có thể bình tĩnh giả vờ như không nhìn thấy gì sao?” Tôi lên tiếng hỏi.
Nghe tôi hỏi vậy, đạo trưởng nhất thời cũng không biết nói gì: "Cái này…”
“Vậy thì mọi người trùm chăn kín đầu là được.” Hà Hoa ngồi bên cạnh lên tiếng.
Nghe vậy, tôi có chút không vui, bèn phản bác: “Phó giám đốc Hà, lời này của anh không đúng rồi, anh cho rằng nếu thực sự có thứ đó, chúng ta trùm chăn kín đầu, nó sẽ thấy vậy mà tha cho chúng ta, quay người bỏ đi sao?”
“Nếu chúng ta đã biết có thứ bẩn thỉu kia đến gần, vậy mà chúng ta lại trùm chăn kín đầu, anh không thấy điều này chẳng khác nào bịt tai trộm chuông sao?”
Đối mặt với lời nói của tôi, Hà Hoa có vẻ rất tức giận, nhưng nhất thời lại không biết phản bác như thế nào.
Trong lòng tôi cũng hiểu, dù sao Hà Hoa cũng là phó giám đốc của công ty, bị một công nhân quèn như tôi cãi lại như vậy, trong lòng anh ta rất tức giận cũng là chuyện bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, đạo trưởng lên tiếng: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, tôi sẽ dán vài lá bùa bên ngoài ký túc xá của mọi người, tóm lại là cố gắng đừng phát ra tiếng động, nhỡ đâu thực sự gặp phải thứ gì đó thì cố gắng giả vờ như không nhìn thấy là được.”
Tôi còn muốn nói gì đó nhưng anh Lưu đã lên tiếng trước.
"Đạo trưởng, chúng tôi đều nghe theo lời ông, ông yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng làm theo lời ông dặn dò.”
“Vậy thì tốt, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, đạo trưởng lại nhìn tôi một cái rồi xoay người rời đi.
Còn Hà Hoa cũng nhìn tôi một cái, ánh mắt đầy vẻ tức giận.
Tôi biết hôm nay tôi đã đắc tội với vị lãnh đạo này rồi, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao thì tôi cũng sẽ không làm việc ở đây lâu dài. Sau khi giải quyết xong chuyện của chú Ba, tôi sẽ quay về làng, đến lúc đó tôi sẽ không còn liên quan gì đến nơi này nữa.
Sau khi đạo trưởng và Hà Hoa rời đi, tất cả chúng tôi đều nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, tôi vẫn không ngủ được, luôn lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Đặc biệt là tôi biết từ tối hôm qua, tác dụng che giấu hơi thở của máu tươi đã mất đi, tôi càng không dám ngủ, luôn lo lắng ban đêm chú Ba sẽ nhận ra hơi thở của tôi và tìm đến tôi một lần nữa.
“Anh cứ yên tâm ngủ đi, có chuyện gì xảy ra thì còn có tôi ở đây mà.” Giọng nói của Đào Yêu lại vang lên.
Tôi muốn hỏi Đào Yêu một số chuyện, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện, nên đành từ bỏ ý định.
Tuy nhiên, trong lòng tôi lại nghĩ, có cậu ở đây thì có tác dụng gì chứ, năng lực hiện tại của cậu căn bản không phải là đối thủ của chú Ba tôi, nhỡ đâu ông ấy đến, cậu cũng không ứng phó được đâu.
Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến, tôi thực sự không chịu đựng được nữa, lúc này mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro