Quan Môn

Ân oán thị phi

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Ồ, tín hiệu của Nam Cung Vân vì sao lại biến mất?

Tương Hữu Nho đang giám thị hành tung của Nam Cung Vân chợt phát hiện điểm sáng trên màn hình đã biến mất, điều này tỏ vẻ thiết bị trên người nàng đã mất đi hiệu lực.

Loại tình huống này phát sinh khả năng rất nhỏ, bởi vì thiết bị này có hiệu quả rất tốt, mặc dù ngâm lâu trong nước cũng không hư hao, chỉ cần còn có tác dụng vẫn luôn phát ra được tín hiệu.

Đồ vật mặc dù nhỏ nhưng là thành quả mới nhất của khoa học kỹ thuật quốc tế, bằng không bên Bộ an ninh cũng không ít hàng như thế.

Tín hiệu gần đây nhất biểu hiện mục tiêu đã đi tới thành phố Đông Sơn tỉnh Hà Đông, một tổ hành động đặc biệt cũng đi theo tới Đông Sơn, thông qua thiết bị chuyên dụng theo dõi tín hiệu trên người Nam Cung Vân.

Nếu không như thế Tương Hữu Nho cũng không khả năng bản thân ở thủ đô mà bắt được tín hiệu xa như vậy, ít nhất với điều kiện kỹ thuật hiện tại không cách nào làm được.

Hắn nhìn lại một chút, điểm sáng thuộc về Lý Hiền Xu trên màn hình vẫn tồn tại như trước.

Điều này nói rõ chỉ có thiết bị trên người Nam Cung Vân xảy ra vấn đề.

Tương Hữu Nho không dám tự ý quyết định, lập tức gọi điện thoại báo cho bộ trưởng Bộ an ninh Tưởng Hiển Thông:

- Bộ trưởng, tín hiệu của Nam Cung Vân biến mất, Lý Hiền Xu vẫn còn.

- Nha…

Tưởng Hiển Thông trầm ngâm một thoáng, sau đó hỏi:

- Như vậy đi, anh đem hành tung của hai nàng tập hợp lại trình lên cho tôi một phần báo cáo!

- Dạ!

Tương Hữu Nho gật đầu, sau đó lại hỏi:

- Vậy có cần tiếp tục theo dõi Nam Cung Vân hay không?

Mặc dù nói tín hiệu đã biến mất, nhưng tổ hành động vẫn còn, hơn nữa ở ngay thành phố Đông Sơn, nếu như có thể lợi dụng tin tưởng vẫn có thể giám thị hành động của Nam Cung Vân.

- Chỉ cần cho họ lưu ý một chút là được, không cần có động tác gì đặc biệt!

Tưởng Hiển Thông suy nghĩ một chút gật đầu đồng ý, sau đó lại nói một câu:

- Lưu ý hành tung của Diệp Khai, nhìn xem hắn có tiếp xúc với Nam Cung Vân hay không!

- Dạ, tôi đã biết!

Tương Hữu Nho hồi đáp.

Sau khi buông xuống điện thoại, Tương Hữu Nho bắt đầu sửa sang lại tài liệu, đem hành tung của Nam Cung Vân tập trung lại, dựa theo thời gian dài ngắn cùng ra vào làm ra một phần hồ sơ.

Theo biểu hiện mà xem Tương Hữu Nho cũng không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ là mấy ngày gần đây Nam Cung Vân đột nhiên tới thành phố Đông Sơn, làm cho người cảm thấy có chút đột ngột, dù sao là tiểu công chúa của Nam Cung thế gia, Nam Cung Vân ở lại Minh Châu hoặc thủ đô mới phù hợp hơn một ít.

Đi tới loại địa phương nhỏ như Đông Sơn, đoán chừng rất nhiều chuyện sẽ không quá thích ứng.

Thế nhưng theo tình báo lấy được mà xem, tựa hồ Nam Cung Vân đã có quyết định ở lại Đông Sơn thường xuyên, điều này làm Tương Hữu Nho cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cẩn thận phân tích thì phát hiện lần này Nam Cung Vân đến Đông Sơn là vì Diệp Khai.

Dù sao trên người Diệp Khai có thể nói là sở hữu toàn bộ quần sáng, còn trẻ lại nhiều tiền, thiếu niên quyền trọng, gia thế vô song, bất kể là nữ nhân nào cũng sẽ không chịu được loại hấp dẫn như thế, nếu Nam Cung Vân đã biết rõ nội tình của hắn, muốn dừng chân trong đại lục đối tượng hợp tác đầu tiên được chọn lựa dĩ nhiên là Diệp nhị thiếu.

Chỉ là Tương Hữu Nho phân tích sâu hơn một chút cảm thấy có phải Diệp Khai cố ý đánh rơi thiết bị theo dõi cài trên người Nam Cung Vân hay không?

- Có khả năng, nhưng mà không thể xác định!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tương Hữu Nho lắc đầu, cảm thấy lý do không đầy đủ lắm.

Nếu như nói giữa Diệp Khai cùng Nam Cung Vân có quan hệ thì trước kia hắn cũng sẽ không phối hợp đem thiết bị theo dõi cài lên trên người Diệp Khai, dù sao đây là nhiệm vụ thật khó khăn, có thể nói là hoàn toàn không thể làm được.

Hơn nữa nếu như hai người bọn họ có quan hệ, Diệp Khai tùy tiện nhắc nhở Nam Cung Vân một chút là được, làm sao có thể tùy ý ở trong phòng nàng tùy tiện cho người của Bộ an ninh giám thị đây này?

Tương Hữu Nho thật muốn nghe lén điện thoại của Nam Cung Vân, đáng tiếc Nam Cung Vân vô cùng cẩn thận trong chuyện này, không dễ dàng đắc thủ như vậy, hơn nữa Tưởng Hiển Thông tựa hồ không có ý tứ an bài như thế, cho nên Tương Hữu Nho không dám tự làm chủ.

Về phần muốn nghe lén điện thoại của Diệp Khai, vậy thì càng không thể làm, nếu như hắn thật sự làm như thế đừng nói là Diệp gia sẽ như thế nào, chỉ nói bộ trưởng Tưởng Hiển Thông cũng không bảo hộ được hắn.

- Ai, làm việc không đầu không đuôi, thật sự là không có động lực mà làm ah!

Tương Hữu Nho không khỏi thở dài.

Làm xong công việc sắp xếp tài liệu, hắn đem hồ sơ đã chỉnh sửa xong fax qua cho Tưởng Hiển Thông.



Tưởng Hiển Thông nhận được hồ sơ fax qua, đem tài liệu lật xem một chút sau đó cất vào trong cặp công văn của mình, quay đầu gọi lái xe đưa mình đi công việc.

Xe chạy một vòng trong thủ đô, sau đó ngừng lại trước một ngôi nhà cấp bốn thoạt nhìn rất đẹp lại xa hoa.

- Ở chỗ này chờ tôi!

Tưởng Hiển Thông dặn tài xế một tiếng, sau đó đi vào trong nhà.

Bên trong có cảnh vệ nhưng khi nhìn thấy người đến là Tưởng Hiển Thông lại lui ngược trở về.

Tưởng Hiển Thông trực tiếp xuyên qua vài sân nhỏ, sau đó đi thẳng tới một đại sảnh.

Lúc này ở đây đèn đuốc sáng trưng, nhìn ra được chủ nhà thức rất khuya.

- Tiểu Tưởng đã đến rồi sao, ngồi đi!

Chủ nhân căn nhà là một lão đầu nhi, nhìn ra thân hình hắn ngày xưa hẳn là người cao lớn khôi ngô, nhưng lúc này đã trải qua năm tháng tang thương nên có chút khô gầy già lão.

Lão đầu nhi nhìn thấy Tưởng Hiển Thông, không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thật bình tĩnh ra dấu cho hắn ngồi xuống, sau đó rót chén trà cho hắn.

- Lão thủ trưởng, nha đầu của Nam Cung gia đã đi Đông Sơn, thoạt nhìn có ý định sẽ ở lâu dài.

Tưởng Hiển Thông phi thường cung kính nói với lão đầu nhi.

Lão đầu nhi khô gầy nghe xong có chút kinh ngạc nói:

- Thành phố Đông Sơn? Tình huống bên kia như thế nào?

- Không rõ ràng lắm, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lẽ ra ngày xưa Nam Cung gia cũng không có dấu hiệu từng hoạt động ở nơi đó bao giờ.

Tưởng Hiển Thông thành thực hồi đáp.

- Vậy thì kỳ quái!

Lão đầu nhi vuốt cằm, có chút hồ nghi cân nhắc.

- Lão thủ trưởng, đây là báo cáo điều tra hành tung gần đây của nha đầu Nam Cung gia, xin ngài xem qua!

Tưởng Hiển Thông đem tài liệu trong tay đưa cho lão đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ân, để tôi xem!

Lão đầu tiếp lấy gật đầu nói.

Hắn cũng không chậm trễ, trực tiếp lật ra xem.

Qua năm phút sau, lão đầu đã xem xong tài liệu, hắn trầm ngâm nói:

- Theo tài liệu mà xem, nha đầu Nam Cung gia rất cẩn thận, không hề lưu lại manh mối rõ ràng, theo tình báo chúng ta nắm giữ hoàn toàn không ăn khớp.

- Ý của ngài muốn nói…?

Tưởng Hiển Thông hỏi.

- Bí mật về bảo tàng Nam Cung gia, hoặc là nha đầu Nam Cung cũng không biết rõ, hoặc là Nam Cung lão quỷ căn bản không đem chuyện này nói cho bọn hắn nghe.

Lão đầu phân tích:

- Hôm nay chúng ta thông qua tư liệu về các phương diện, đã tập trung vào bảo tàng của Nam Cung thế gia được giấu trong vùng Kim Lăng, nhưng ở vị trí cụ thể nào thì thật khó nói, nhưng khổ nỗi Nam Cung Vân không hề xuất hiện ở khu vực đó.

- Cho nên lão thủ trưởng cho rằng Nam Cung Vân không biết tình huống về bảo tàng của gia tộc?

Tưởng Hiển Thông hỏi.

- Phải, dù sao cũng là một vụ án suốt nửa thế kỷ chưa được giải quyết, người biết chuyện này đã càng ngày càng ít, hoặc là vị trí của bảo tàng chỉ có một mình Nam Cung lão quỷ hay biết.

Lão đầu thở dài nói, sau đó hắn còn nói thêm:

- Tài phú của Nam Cung thế gia xác thực kinh người, nhưng vật trọng yếu nhất trong bảo tàng không phải vàng bạc châu báu, mà là một ít hồ sơ bí mật, một khi bị tiết lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, cho nên chúng ta không thể để cho chuyện này phát sinh!

Tưởng Hiển Thông gật đầu đồng ý, hắn đối với lời nói của lão đầu cũng phi thường quan tâm, nếu không như thế hắn cũng sẽ không để một mình Tương Hữu Nho phụ trách chuyện này, chính là vì lo lắng sự tình bị tiết lộ ra ngoài.

Năm đó Nam Cung thế gia cầm đầu ngành tình báo ngầm, còn có được tổ chức sát thủ rất mạnh, làm ra rất nhiều chuyện bí ẩn, nhất là bọn họ nắm giữ một ít tài liệu cùng hồ sơ bí mật có thể nói chính là đại sát khí, nếu một khi bị hấp thụ ánh sáng sẽ vặn vẹo lịch sử quan của thật nhiều người, cho nên đứng ở góc độ chính phủ phải ngăn cản những chuyện này phát sinh.

Nhân tố không thể khống chế phải bóp chết từ trong trứng nước.

Lần này Nam Cung Vân lấy danh nghĩa Nam Cung thế gia quay về đại lục, liền đem tới lực chú ý của lão đầu, hắn có chút hoài nghi sở dĩ Nam Cung Kinh Hồng vội vã quay về chính là vì tìm ra vài thứ đã giấu kín năm xưa, bằng không mà nói hoàn toàn không cần nóng ruột muốn về nước.

Với lực ảnh hưởng hiện tại của Nam Cung thế gia tại hải ngoại cùng tài phú kếch xù, Nam Cung Kinh Hồng không cần phải chơi trò xiếc lá rụng về cội gì đấy.

Hắn vội vã trở về như vậy, chỉ có thể nói rõ một việc đó là năm xưa hắn chưa kịp mang đi vài thứ kia, vô cùng mong muốn lấy được nó.

- Mặc kệ Nam Cung Kinh Hồng nghĩ như thế nào, hắn trở về luôn là tai họa ngầm, chuyện này chúng ta phải ngăn cản!

Lão đầu nói với Tưởng Hiển Thông.

Tưởng Hiển Thông nghe xong có chút lo lắng tỏ vẻ:

- Việc này thật khó mà nói, hiện tại trên cao tầng đại bộ phận đều mang thái độ hoan nghênh đối với những thế gia hải ngoại muốn hồi hương, dù sao bọn họ trở về có thể mang tới đại lượng tài chính cùng kỹ thuật, điều này có tác dụng kích thích rất lớn đối với việc phát triển kinh tế trong nước, chúng ta không cách nào cự tuyệt!

Tưởng Hiển Thông nói đương nhiên là tình hình thực tế, hiện tại những thế gia ngày xưa từng chạy ra hải ngoại bây giờ đã quay về, một lần nữa bắt đầu làm mưa làm gió trong thủ đô rồi.

Chiều hướng phát triển, kinh tế đi trước, Tưởng Hiển Thông là người phụ trách Bộ an ninh, đối với những chuyện như vậy đương nhiên không cách nào ngăn cản.

- Tiền tiền tiền, ngoại trừ tiền không có chuyện nào quan trọng hơn nữa sao?

Lão đầu nghĩ tới tình huống này, không khỏi có chút tức giận vỗ bàn, tâm tình phẫn nộ, nhưng lại phát ra cảm xúc bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0