Anh biết tôi họ gì?
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Sau buổi dùng cơm tại nhà hàng tây của Diệp Khai cùng Chung Ly Dư, không qua hai ngày thời gian động tác nhằm vào Diệp Khai đã tới.
Vụ án Diệp Khai đụng người vốn đã chấm dứt một lần nữa bị Cục công an thành phố lôi ra, tỏ vẻ cần thận trọng phúc thẩm, một vị Hà phó bí thư bên Chính Pháp ủy thành phố biểu thị ra độ chú ý nghiêm trọng vụ án này, giao trách nhiệm cho nhân viên phá án điều tra chứng cứ xử lý vụ án.
Hơn nữa bên ngoài cũng truyền lưu tin tức nho nhỏ, nói nguyên do phúc thẩm vụ án này là do lúc bí thư Trần Chiêu Vũ tiếp đãi khách nước ngoài đã có người tố cáo Diệp Khai.
- Người nào cố ý kiếm chuyện đây?
Diệp Tử Bình nhận được tin tức này không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Theo đạo lý mà nói Diệp gia ra tay cho dù không nói rõ thân phận Diệp Khai, chỉ nói lấy chính lực lượng của hắn giải quyết cũng hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, thế nhưng vụ án này lại bị lật đi ra, vậy đã nói rõ có người cố ý bới lông tìm vết, muốn chèn ép người thừa kế Diệp Khai của Diệp gia.
Phó bí thư Chính Pháp ủy thủ đô nghe qua tựa hồ rất lợi hại, thế nhưng ở trong mắt Diệp Tử Bình chẳng đáng là gì, chính thức làm cho hắn cảm thấy kiêng kỵ là việc Trần Chiêu Vũ phân phối công tác cho Chính Pháp ủy, hơn nữa chuyện này do hắn khơi ra, trước khi sự tình được điều tra rõ ràng dù là Diệp gia cũng không nên ngang ngược can thiệp.
- Cũng chẳng có gì, dù sao sự tình rành rành ra đó, nên đi phối hợp với người ta một chút!
Là người trong cuộc nhưng Diệp Khai vẫn thản nhiên, không hề có chút cảm giác thất kinh, thật giống như việc tiến vào cục cảnh sát chỉ là chuyện đi dạo vui vẻ.
- Được, vậy con đi xem sao!
Diệp Tử Bình gật nhẹ đầu, nhưng lập tức liền thả ra một câu hăm dọa:
- Cha thật sự muốn xem ai dám cùng cha chơi trò bịp bợm đây?
Diệp Khai không khỏi nở nụ cười, phụ thân Diệp Tử Bình tuy thoạt nhìn rất ít cao điệu, bình thường làm việc phi thường khoan dung, những năm nay trong Bộ tuyên truyền cũng không hề tỏ vẻ cứng rắn tranh giành chuyện gì, nhưng dù sao hắn cũng là người của Diệp gia, bên trong dòng máu đương nhiên chảy xuôi tính cách sát phạt quyết đoán.
Thời điểm mà lão hổ không phát uy đó là bởi vì không có sự tình gì đáng giá cho hắn phát uy, nhưng nếu đem hắn xem là con mèo bệnh mà chọc ghẹo, vậy thuần túy là tự mình muốn chết.
Liên quan tới danh dự của con trai, Diệp Tử Bình đương nhiên sẽ không ngồi yên nhìn người làm chuyện xằng bậy.
Bởi vậy sau khi đưa Diệp Khai tiến vào Cục công an thành phố lần thứ hai, các cảnh sát phụ trách điều tra vụ án này đã rơi vào tình huống khó xử.
Không vì điều gì khác, cũng bởi vì vừa rồi lại truyền ra tiếng gió, nói là phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền Diệp Tử Bình tự mình lái xe đưa Diệp Khai đến Cục công an.
- Diệp phó bộ trưởng đã tỏ rõ phải nghiêm khắc xử lý theo pháp luật, không được làm việc thiên vị!
Một cảnh quan vẻ mặt đau khổ nói với những cảnh sát tham gia điều tra vụ án này.
- Diệp Khai là con trai của Diệp phó bộ trưởng?
Có người hỏi.
- Trên tư liệu không điều tra được, nhưng loại chuyện này ai biết đây?
Cảnh quan kia lắc đầu đáp.
- Ti…chuyện này nháo lớn…
Mọi người vò đầu, không biết nên làm sao mới phải.
Mặc dù nói năng lực cảnh sát rất mạnh, muốn điều tra bối cảnh một người là chuyện rất dễ dàng, nhưng khi đối mặt với một chút tập đoàn đặc quyền loại lực lượng này xem như đã mất đi hiệu lực.
Tựa như thân phận của Diệp Khai, toàn bộ đều không tra được rõ, hơn nữa lúc Diệp Khai bị thẩm vấn, cũng không tỏ vẻ khó chịu, nhưng lại không thẳng thắn trả lời, chỉ hỏi ngược lại một câu:
- Anh biết tôi họ gì không?
- Họ Diệp chứ sao…
Cảnh sát bị tức phát choáng đáp.
- Biết rõ tôi họ Diệp, còn hỏi nhiều như vậy? Anh có thể xác định anh muốn hiểu rõ kỹ càng tình huống của tôi sao? Tôi cho anh biết đây chính là cơ mật đỉnh cấp, cục trưởng Cục công an thành phố các anh cũng không có quyền hạn biết được, anh xác định anh muốn biết?
Diệp Khai liên tục hỏi ngược lại, làm đối phương không biết nên làm thế nào.
- …
Chuyện này xem như bị gác lại, bản án này xem như không cách nào thẩm tra xử lý, ai biết rốt cục thân phận của Diệp Khai là gì đây?
Vạn nhất thật sự là người của Diệp gia, chuyện này phải làm sao xử lý? Trong nội tâm nhóm cảnh sát thậm chí nghĩ không ra.
Đúng là chuyện này do phó bí thư Chính Pháp ủy an bài xuống, nghe nói bí thư Trần Chiêu Vũ cũng đã lên tiếng, nhưng ở trước mặt Diệp gia loại chuyện nhỏ nhặt này còn xem như là công tác sao? Không có ai dám mạo hiểm đắc tội Diệp gia đi nịnh nọt Trần Chiêu Vũ, trừ phi là những thân tín đáng tin khăng khăng trung thành.
Đương nhiên, Trần Chiêu Vũ cũng không ngu xuẩn tới mức phái thân tín tới tự mình đốc thúc vụ án này.
Dù sao Trần Chiêu Vũ nghe được Uông công tử nhắc tới việc này cũng không hề để trong lòng, hắn nhất định đã biết rõ thân phận chân thật của Diệp Khai, chỉ có điều muốn mượn chuyện này làm Diệp gia buồn nôn khó chịu một chút mà thôi, thật không ngây thơ tới mức nghĩ có thể lợi dụng việc này đả kích được Diệp gia.
Nếu làm như vậy thật quá xem thường trí tuệ chính trị của một trong năm đại đầu sỏ Cục chính trị trung ương rồi.
Cứ như vậy Diệp Khai tiến vào Cục cảnh sát lần thứ hai chưa đầy một ngày đã quay về nhà, cả một cái đánh rắm cũng không ảnh hưởng.
Nhưng lúc đó lại có một lão đồng chí bỗng nhiên lại nhảy ra ngoài, tỏ vẻ thật quan tâm chuyện này.
- Ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương Trần Lập Phương?
Diệp Khai có chút khinh miệt lẩm bẩm tên người kia, vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Hắn đây là rỗi rảnh đản đau đi!
Hai lão đầu nhi của Trần gia thật sự không hề biết làm việc gì đàng hoàng!
- Lão đồng chí Ủy ban cố vấn trung ương thôi, quan tâm chính trị thời sự là chuyện bình thường.
Diệp Tử Bình cũng nhíu mày, đối với các lão đồng chí Ủy ban cố vấn trung ương thái độ đều khá cẩn thận.
Dù sao ai cũng sẽ có một ngày về hưu, sau khi về hưu có thể phát huy được năng lực nữa hay không, hoặc đổi câu khác mà nói có thể được tiếp tục hưởng thụ quyền lực cùng đãi ngộ đặc thù nữa hay không là vấn đề mà mỗi cán bộ đều rất quan tâm, bởi vậy bộ môn đặc thù như Ủy ban cố vấn trung ương mới có thể tồn tại.
Lần thứ nhất trong cuộc hội nghị của Cục chính trị không thông tri nhóm người bên ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương, kết quả đã gây nên một trận phong ba, các cán bộ kỳ cựu vô cùng tức giận, cuối cùng đồng chí Giang Thành đã phê duyệt chỉ thị tỏ vẻ các đồng chí ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương có thể dự thính hội nghị Cục chính trị, hưởng thụ đãi ngộ của ủy viên Cục chính trị, sau đó chuyện này mới xem như kết thúc.
Còn có một vấn đề thật mấu chốt, Trần Chiêu Vũ là bí thư, không khả năng có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái để chú ý việc này, nhưng Trần Lập Phương có thời gian, hắn là cán bộ kỳ cựu đã lui xuống tuyến hai, không thiếu nhất chính là thời gian.
- Con cũng có đối sách của con…
Diệp Khai đối với việc này có ý nghĩ khác.
Vào ban đêm, một tin tức đã được phóng ra ngoài, rất nhanh liền truyền khắp thủ đô.
Nghe nói, trung ương có ý tứ hủy bỏ cơ cấu Ủy ban cố vấn trung ương, chỉ trong năm nay mà thôi.
Vụ án Diệp Khai đụng người vốn đã chấm dứt một lần nữa bị Cục công an thành phố lôi ra, tỏ vẻ cần thận trọng phúc thẩm, một vị Hà phó bí thư bên Chính Pháp ủy thành phố biểu thị ra độ chú ý nghiêm trọng vụ án này, giao trách nhiệm cho nhân viên phá án điều tra chứng cứ xử lý vụ án.
Hơn nữa bên ngoài cũng truyền lưu tin tức nho nhỏ, nói nguyên do phúc thẩm vụ án này là do lúc bí thư Trần Chiêu Vũ tiếp đãi khách nước ngoài đã có người tố cáo Diệp Khai.
- Người nào cố ý kiếm chuyện đây?
Diệp Tử Bình nhận được tin tức này không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Theo đạo lý mà nói Diệp gia ra tay cho dù không nói rõ thân phận Diệp Khai, chỉ nói lấy chính lực lượng của hắn giải quyết cũng hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, thế nhưng vụ án này lại bị lật đi ra, vậy đã nói rõ có người cố ý bới lông tìm vết, muốn chèn ép người thừa kế Diệp Khai của Diệp gia.
Phó bí thư Chính Pháp ủy thủ đô nghe qua tựa hồ rất lợi hại, thế nhưng ở trong mắt Diệp Tử Bình chẳng đáng là gì, chính thức làm cho hắn cảm thấy kiêng kỵ là việc Trần Chiêu Vũ phân phối công tác cho Chính Pháp ủy, hơn nữa chuyện này do hắn khơi ra, trước khi sự tình được điều tra rõ ràng dù là Diệp gia cũng không nên ngang ngược can thiệp.
- Cũng chẳng có gì, dù sao sự tình rành rành ra đó, nên đi phối hợp với người ta một chút!
Là người trong cuộc nhưng Diệp Khai vẫn thản nhiên, không hề có chút cảm giác thất kinh, thật giống như việc tiến vào cục cảnh sát chỉ là chuyện đi dạo vui vẻ.
- Được, vậy con đi xem sao!
Diệp Tử Bình gật nhẹ đầu, nhưng lập tức liền thả ra một câu hăm dọa:
- Cha thật sự muốn xem ai dám cùng cha chơi trò bịp bợm đây?
Diệp Khai không khỏi nở nụ cười, phụ thân Diệp Tử Bình tuy thoạt nhìn rất ít cao điệu, bình thường làm việc phi thường khoan dung, những năm nay trong Bộ tuyên truyền cũng không hề tỏ vẻ cứng rắn tranh giành chuyện gì, nhưng dù sao hắn cũng là người của Diệp gia, bên trong dòng máu đương nhiên chảy xuôi tính cách sát phạt quyết đoán.
Thời điểm mà lão hổ không phát uy đó là bởi vì không có sự tình gì đáng giá cho hắn phát uy, nhưng nếu đem hắn xem là con mèo bệnh mà chọc ghẹo, vậy thuần túy là tự mình muốn chết.
Liên quan tới danh dự của con trai, Diệp Tử Bình đương nhiên sẽ không ngồi yên nhìn người làm chuyện xằng bậy.
Bởi vậy sau khi đưa Diệp Khai tiến vào Cục công an thành phố lần thứ hai, các cảnh sát phụ trách điều tra vụ án này đã rơi vào tình huống khó xử.
Không vì điều gì khác, cũng bởi vì vừa rồi lại truyền ra tiếng gió, nói là phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền Diệp Tử Bình tự mình lái xe đưa Diệp Khai đến Cục công an.
- Diệp phó bộ trưởng đã tỏ rõ phải nghiêm khắc xử lý theo pháp luật, không được làm việc thiên vị!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cảnh quan vẻ mặt đau khổ nói với những cảnh sát tham gia điều tra vụ án này.
- Diệp Khai là con trai của Diệp phó bộ trưởng?
Có người hỏi.
- Trên tư liệu không điều tra được, nhưng loại chuyện này ai biết đây?
Cảnh quan kia lắc đầu đáp.
- Ti…chuyện này nháo lớn…
Mọi người vò đầu, không biết nên làm sao mới phải.
Mặc dù nói năng lực cảnh sát rất mạnh, muốn điều tra bối cảnh một người là chuyện rất dễ dàng, nhưng khi đối mặt với một chút tập đoàn đặc quyền loại lực lượng này xem như đã mất đi hiệu lực.
Tựa như thân phận của Diệp Khai, toàn bộ đều không tra được rõ, hơn nữa lúc Diệp Khai bị thẩm vấn, cũng không tỏ vẻ khó chịu, nhưng lại không thẳng thắn trả lời, chỉ hỏi ngược lại một câu:
- Anh biết tôi họ gì không?
- Họ Diệp chứ sao…
Cảnh sát bị tức phát choáng đáp.
- Biết rõ tôi họ Diệp, còn hỏi nhiều như vậy? Anh có thể xác định anh muốn hiểu rõ kỹ càng tình huống của tôi sao? Tôi cho anh biết đây chính là cơ mật đỉnh cấp, cục trưởng Cục công an thành phố các anh cũng không có quyền hạn biết được, anh xác định anh muốn biết?
Diệp Khai liên tục hỏi ngược lại, làm đối phương không biết nên làm thế nào.
- …
Chuyện này xem như bị gác lại, bản án này xem như không cách nào thẩm tra xử lý, ai biết rốt cục thân phận của Diệp Khai là gì đây?
Vạn nhất thật sự là người của Diệp gia, chuyện này phải làm sao xử lý? Trong nội tâm nhóm cảnh sát thậm chí nghĩ không ra.
Đúng là chuyện này do phó bí thư Chính Pháp ủy an bài xuống, nghe nói bí thư Trần Chiêu Vũ cũng đã lên tiếng, nhưng ở trước mặt Diệp gia loại chuyện nhỏ nhặt này còn xem như là công tác sao? Không có ai dám mạo hiểm đắc tội Diệp gia đi nịnh nọt Trần Chiêu Vũ, trừ phi là những thân tín đáng tin khăng khăng trung thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, Trần Chiêu Vũ cũng không ngu xuẩn tới mức phái thân tín tới tự mình đốc thúc vụ án này.
Dù sao Trần Chiêu Vũ nghe được Uông công tử nhắc tới việc này cũng không hề để trong lòng, hắn nhất định đã biết rõ thân phận chân thật của Diệp Khai, chỉ có điều muốn mượn chuyện này làm Diệp gia buồn nôn khó chịu một chút mà thôi, thật không ngây thơ tới mức nghĩ có thể lợi dụng việc này đả kích được Diệp gia.
Nếu làm như vậy thật quá xem thường trí tuệ chính trị của một trong năm đại đầu sỏ Cục chính trị trung ương rồi.
Cứ như vậy Diệp Khai tiến vào Cục cảnh sát lần thứ hai chưa đầy một ngày đã quay về nhà, cả một cái đánh rắm cũng không ảnh hưởng.
Nhưng lúc đó lại có một lão đồng chí bỗng nhiên lại nhảy ra ngoài, tỏ vẻ thật quan tâm chuyện này.
- Ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương Trần Lập Phương?
Diệp Khai có chút khinh miệt lẩm bẩm tên người kia, vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Hắn đây là rỗi rảnh đản đau đi!
Hai lão đầu nhi của Trần gia thật sự không hề biết làm việc gì đàng hoàng!
- Lão đồng chí Ủy ban cố vấn trung ương thôi, quan tâm chính trị thời sự là chuyện bình thường.
Diệp Tử Bình cũng nhíu mày, đối với các lão đồng chí Ủy ban cố vấn trung ương thái độ đều khá cẩn thận.
Dù sao ai cũng sẽ có một ngày về hưu, sau khi về hưu có thể phát huy được năng lực nữa hay không, hoặc đổi câu khác mà nói có thể được tiếp tục hưởng thụ quyền lực cùng đãi ngộ đặc thù nữa hay không là vấn đề mà mỗi cán bộ đều rất quan tâm, bởi vậy bộ môn đặc thù như Ủy ban cố vấn trung ương mới có thể tồn tại.
Lần thứ nhất trong cuộc hội nghị của Cục chính trị không thông tri nhóm người bên ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương, kết quả đã gây nên một trận phong ba, các cán bộ kỳ cựu vô cùng tức giận, cuối cùng đồng chí Giang Thành đã phê duyệt chỉ thị tỏ vẻ các đồng chí ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương có thể dự thính hội nghị Cục chính trị, hưởng thụ đãi ngộ của ủy viên Cục chính trị, sau đó chuyện này mới xem như kết thúc.
Còn có một vấn đề thật mấu chốt, Trần Chiêu Vũ là bí thư, không khả năng có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái để chú ý việc này, nhưng Trần Lập Phương có thời gian, hắn là cán bộ kỳ cựu đã lui xuống tuyến hai, không thiếu nhất chính là thời gian.
- Con cũng có đối sách của con…
Diệp Khai đối với việc này có ý nghĩ khác.
Vào ban đêm, một tin tức đã được phóng ra ngoài, rất nhanh liền truyền khắp thủ đô.
Nghe nói, trung ương có ý tứ hủy bỏ cơ cấu Ủy ban cố vấn trung ương, chỉ trong năm nay mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro